"Anh Thiên! Anh Thiên! Anh Thiên ơi!"
Chẳng biết hồn vía của Thiên đang bay đến tầng mây nào mà Khoai phải gân cổ lên gọi đến lần thứ ba mới thấy chàng giật mình đáp lại.
"Hả? Sao thế?"
Thằng bé chỉ cái áo ướt sũng chàng vừa phơi lên sào. Nó nói.
"Anh còn chưa vắt mà đã phơi thế thì đến bao giờ áo mới khô?"
Nghe vậy Thiên ngẩng đầu nhìn lên sào tre, đúng như Khoai vừa nhắc, quần áo treo trên ấy còn đang nhỏ nước tong tỏng. Thiên cau mày tự thấy bực vì sự lơ đãng của bản thân, rồi cũng chẳng còn cách nào ngoài lấy quần áo xuống vắt khô sau đó phơi lại lên sào.
Thấy vậy Khoai vội liên tay khua chiếc chổi rễ xuống mặt sân, nhanh chóng quét lá rụng gom thành một đống nho nhỏ.
Quét dọn đâu ra đấy xong xuôi, thằng bé vừa chùi tay vào áo vừa lon ton chạy đến cạnh Thiên.
"Anh để quần áo đấy em phơi cho!"
Thiên lắc đầu, chàng đùa.
"Thằng nhóc này định làm hết việc để anh ngồi không vểnh râu uống nước hả? Thế thì anh ngại chết đấy!"
Khoai cười hì hì, thằng bé gãi đầu trả lời thật thà.
"Anh giúp em thì em cũng phải giúp lại anh chứ. Với cả em thích ở bên này hơn là loanh quanh bên nhà bếp."
Kể từ cái ngày Khoai làm đổ mâm cơm đến nay, nghe đâu đám tôi tớ làm ở nhà bếp bị "phía trên" chê trách cái thói ỷ mạnh hiếp yếu, thành ra sống lành hơn hẳn không thấy bày trò bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dau-dinh/2674004/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.