“Ta không quên.” Phong Vân lạnh lùng tiếp lời.
“Ta vẫn giữ câu nói đó. Ta không vội. Ông mà giết hắn, ta sẽ pháhủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Có Hắc Ngục của ông chôn cùng, hắn chếtcũng đáng.”
Sự lãnh khốc và quyết liệt trong lời nói khiến người ta không chút nghi ngờ sự dứt khoát ẩn chứa bên trong.
“Ngươi không cần mạng của hắn sao?” Vua Hắc Ngục cơ hồ hung hãn trừng mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân ngẩng đầu chống lại ánh mắt của vua Hắc Ngục, “Vậy phải xem các ngươi muốn hay không muốn giữ tính mệnh của mình.”
Uy hiếp, tràn ngập uy hiếp.
“Ha ha…” Ngay khi lời nói của Phong Vân vừa hạ xuống, vuaHắc Ngục sát khí đầy người liền phá lên cười. Trong tiếng cười của ôngta ẩn chứa một loại chết chóc rùng mình.
“Tốt, từ trước tới giờ chưa có ai dám uy hiếp bản tôn như thế. Hôm nay bản tôn sẽ cùng ngươi chơi đến cùng.”
Tiếng cười ha hả như bão táp nổi lên giữa không trung. Vua Hắc Ngụcđặt mạnh một quân cờ trong tay xuống bàn cờ. Cả Hắc Ngục lập tức chuyểnđộng. Tình thế không còn giống trận địa chờ đón quân địch theo kiểu bọngựa rình ve như lúc trước nữa, mà là toàn bộ đều được phóng ra, chủđộng công phạt. Nơi này là địa bàn của Hắc Ngục, Hắc Ngục bọn họ cũngkhông phải quả hồng để mặc người ta nắn bóp dẫm đạp. Một Hắc Ngục xưnghùng trong thế giới hắc ám từ ngàn vạn năm nay há có thể nói giẫm đạp là giẫm đạp được sao?
Khí đen lập tức kéo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200706/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.