Mây mù tản ra, cả trời đất ngập trong một mảng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nói ít ỏi của Phong Vân đang không ngừng vọng lại trong các khe núi.
Từ các ngọn núi nhỏ chạy tới, mọi người của núi Vô Kê lúc này trông đã vô cùng chật vật đều đứng sừng sững cả ở phía trước của cung Ung Hòa. Mà đối diện với bọn họ chính là nhóm kiêu hùng hùng hổ của luyện ngục đã từ bốn phương tám hướng áp sát lại. Cây hồng y đại pháo hai mươi cửa phả ra sức uy hiếp của các quả đại pháo linh lực có cấp bậc vượt qua cả linh đế đang được chậm rãi đẩy rời đi giữa những lời nói vang vọng khắp dãy núi của Phong Vân. Tất cả đều bao vây lấy cung UngHòa với khí thế vô cùng dữ tợn, kiêu ngạo, giương cung bạt kiếm.
“Hách Liên Phong Vân!” Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Diêm La bỗng chậm rãi từ giữa ngọn núi đạp không lao ra. Vẻ mặt ông ta vẫn lãnh khốc như trước, khí tức cũng vẫn đầy vẻ chết chóc như trước, ánh mắt khi nhìn Phong Vân tràn ngập sự lạnh băng vô tình.
Phong Vân chậm rãi quay đầu nhìn Diêm La đã xuất hiện ở khoảng không phía trên cung Ung Hòa, trong đôi mắt lạnh lùng của nàng không có sự giận dữ mà ngược lại lại chậm rãi nở nụ cười. Đó chính là một nụ cười đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ.
“San bằng cung Ung Hòa cho ta!” Tầm mắt vẫn tập trung vào Diêm La nhưng lời nói của Phong Vân là nói với đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200683/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.