Phía dưới khoảng sân, Phong Vân đã cận kề nguy hiểm. Hai luồng linhlực cùng nhau xông tới muốn đưa Phong Vân vào chỗ chết, vậy mà lúc nàynàng lại không thể cử động được.
“Không! Không được! Ta không thể chết! Ta không thể chết được!” Phong Vân nhìn thấy thế tiến công hung hãn trước mắt thì nghiến chặtrăng đến mức bật máu. Trong mắt nàng bỗng nổi lên một luồng sát khí dữtợn khiến người ta sợ hãi. Nàng không thể chết được! Nàng còn muốn đitìm Mộc Hoàng, nàng còn muốn che chở cho Mộc Hoàng để vĩnh viễn không bị người ta ức hiếp, nàng muốn chăm sóc thật tốt cho hắn.
Không thể chết được! Tuyệt đối không thể!
“A…” Xuyên vân phá nguyệt*, một tiếng thét vang lên cơ hồmuốn long trời lở đất, như sư tử vùng ra khỏi gông xiềng, như sáng sớmmuốn thoát khỏi bóng tối.
(*Xuyên vân phá nguyệt: Nghĩa đen: “Xuyên qua mây mù và phá tan ánh trăng”, nghĩa là rất dữ dội.)
“Ầm…” Cùng với tiếng thét to này, một luồng linh lực xanhbiếc bỗng tràn ra ngập trời, nó mang theo một sức sống mãnh liệt, một sự đấu tranh mãnh liệt tìm lại sự sống. Luồng linh lực xanh biếc cứ ùn ùnkéo đến, rửa sạch hết thảy, tàn phá hết thảy.
“Màu xanh sống lại thật đẹp mắt!” Á Phi nhìn luồng linh lực xanh biếc phía dưới, ánh mắt vốn lãnh đạm giờ này đã vẽ lên một vẻ tươi cười.
“Phong Vân lợi hại nhất, ta biết mà, ta biết mà!” Á Phi vui sướng đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Đám tinh linh Hỏa Phượng đang đứng phía sau cũng vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200608/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.