Toàn bộ đám người trong lao ngục đang cười khà khà chế nhạo nhìn thấy Phong Vân lao đầu vào một chỗ kín đáo trong nhà lao rồi từ nhà lao củabọn chúng chạy tới một sơn động ở sâu trong luyện ngục mà từ bên ngoàicơ hồ không thể nhìn ra được. Không ít tên bắt đầu kinh ngạc, nữ nhânnày vì sao lại quen thuộc với nơi đây của bọn chúng thể nhỉ?
Một sơn động trống rỗng treo lơ lửng trên vách núi ở tận cùng của nhà lao, phía trước không một bóng người, không một vật thể, trống rỗngkhông có bất cứ thứ gì.
Nơi đó giống như được phân biệt rõ ràng so với bên nhà lao chi chít tội phạm bên này, một bên là binh lính, một bên là vua chúa.
“Phong Vân, nơi này không ổn đâu!” Sư tử Hoàng Kim vừa nghe các loại âm thanh vang lên từ đằng sau vừa lập tức hét lớn với Phong Vân.
“Muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu!”
Trong lúc nó còn đang rống lên thì Mặc Xà ở phía sau đã đuổi đến nơi. Tên này gào lên hung ác, vài luồng linh lực sấm sét hỗn loạn lao thẳngvề phía Phong Vân.
Cùng lúc đó, Phong Vân quát khẽ một tiếng, “Không sai đâu!”Nàng không thèm để ý tới tiếng gào thét và đòn tấn công phía sau mà huyđộng hết mọi sức mạnh cuối cùng để vọt vào sơn động trống rỗng kia.
Bóng tối vô tận lập tức bao phủ lấy Phong Vân vừa mới vọt vào.
Phong Vân chỉ cảm thấy cả người cứ như đang chìm xuống, dưới chân có cảm giác trống rỗng và như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200542/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.