“Sư tôn, có chuyện gì thế ạ?”
“Cung chủ, có kẻ địch phải không?”
“Người của Hắc Ngục đã tới đây phải không ạ?”
Không gian yên tĩnh lại bị làm ồn bởi hàng loạt tiếng nói và tiếngchuông âm vang trên núi Vô Kê, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô sốbóng người bay về hướng ngọn núi cao nhất này. Những tiếng ô a theo giótruyền khắp cả cung Ung Hòa. Tiếng nói còn lưu trên không trung mà người trong chớp mắt đã bay tới nơi. Khí thế cuồn cuộn ngập trời càng lúccàng đến gần và ép chặt lại khiến Phong Vân đang bị thương cơ hồ cũngsuýt ngộp thở.
“Chờ yên ở đó!” Ngay khi vô số bóng người sắp bay vụt tớithì Diêm La đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ lạnh lùng quát một tiếngvang vọng giữa không trung.
Trong nháy mắt, đám người đang ồn ào kéo đến lập tức đứng nguyên giữa trời. Sau đó, bọn họ tức khắc rời đi mà không hề quay đầu lại. Cung chủ đã lên tiếng thì khẳng định là không có vấn đề gì, mọi người cũng nêntrở về ai làm việc nấy thôi.
Lập tức, gần như trong khoảnh khắc, đám đệ tử của núi Vô Kê vừa từbốn phương tám hướng bay vụt tới đây đã như các ngôi sao buổi tối mà bay ngược trở về, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhìn thấy đám đệ tử núi Vô Kê quay đầu rời đi, Phong Vân liền chậm chạp thở hắt ra một hơi.
“Là vì chúng ta tin tưởng Mộc nhi.” Trông thấy Phong Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, sư bá Thần Tiên liền liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200489/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.