Vừa nói ông ta vừa lôi từ trong đám tiền đặt cược mà vị sư huynh vừađưa cho ra một hạt châu gì đó rồi xoay người đưa nó cho Phong Vân, vừađưa vừa cất giọng khô khốc, “Cầm lấy!”
Phong Vân bị sư phụ Diêm La nhét hạt châu vào trong tay. Thế này là thế quái nào nhỉ? Đồ đệ bắt sư phụ tặng quà gặp mặt cho vợ?
“Này này lão Tam, đây chính là Vô Cực Đan ta đã khổ luyện trong ba năm đấy, ngươi lại tùy tiện cho đi là thế nào!” Vị sư bá bắt đầu khua chân muốn tay.
Vô Cực Đan là cái gì?
Phong Vân không biết nó là cái gì nhưng nàng biết thứ trong tay chắc chắn là bảo bối.
Đúng lúc đó thì lời nói truyền âm của Mộc Hoàng lọt vào tai Phong Vân, “Đó là linh đan đệ nhất trên núi này đấy, công dụng của nó là cải tử hoàn sinh, ta cũng không có đâu.” Lời nói có vẻ oán giận nhưng còn chứa nhiều sự vui sướng hơn. Sư phụ cho Phong Vân hay cho hắn thì hắn cũng đều rất vui mừng.
Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế thì mặt mày hơi đổi sắc. Nàng lập tức thản nhiên tươi cười nói với sư phụ của Mộc Hoàng, “Đa tạ sư phụ! Sư phụ thực yêu thương Mộc Hoàng.”
“Hừ.” Diêm La nghe Phong Vân nói thế liền liếc Mộc Hoàng một cái và tỏ ra kiêu căng còn hơn cả hắn, “Ai yêu thương gì nó?”
“Ông ta thương ta?” Mộc Hoàng đồng thời quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai người lại cùng tỏ ra chán ghét hừ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200479/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.