Có vài người thậm chí còn soàn soạt đứng thẳng dậy. Hiển nhiên là những người ngồi trên tầng cao đã nhận ra đồ vật này.
“Phượng Vũ huynh, lần này ngài thật hao tâm tổn sức!” Trêntầng năm, Ngàn Dạ Cách vốn vẫn miễn cưỡng tựa người vào ghế đã hơinghiêng về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn quay sang nói với Phượng Vũ Náo một câu.
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền quay đầu nhìn Ngàn Dạ Cách một cái rồi mỉm cười, “Nó cũng chẳng đáng gì!”
“Nếu cái này còn không đáng gì thì e rằng trong thiên hạ này chẳng có bảo vật nào được coi là đáng giá.” Phượng Vũ Náo còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đã nhíu mày nói luôn.
“Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, bảo vật trấn quốc của Đế hoàng quốc Thiên Khung mà còn có thể coi là không đáng gì ư?” Ngàn Dạ Cách đưa tay lên xoa trán.
Phượng Vũ Náo thấy hai người nói ra tên của bảo bối thì không phảnbác lại mà chỉ cười cười. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp chính là bảo vật trấnquốc được truyền lại từ hơn hàng vạn năm nay của Đế hoàng quốc ThiênKhung. Đây là một bảo vật được lưu truyền từ đời này sang đời khác và là món bảo bối đứng hàng thứ nhất trong các thần khí đương thời. Những năm qua Thiên Khung không có sức mạnh to lớn như Nam Viên và Tinh Vực, toàn bộ đều dựa vào bảo khố trong tay. Bộ tộc Phượng Vũ hoành hành thiên hạvà thống trị lục địa Thiên Khung cũng là nhờ vào nó.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại mang bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200387/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.