Vạn vật chìm trong bóng đêm, gió thu lạnh đến thấu xương.
Phong Vân luống cuống tay chân.
“Tránh ra, tránh ra! Ta đến đây!” Tiểu Thực hút một ngụmnước làm cho đóa hoa căng phồng lên rồi lắc lư thân người và dùng lá kéo Phong Vân ra, đầu hoa khổng lồ của nó cúi xuống người Phong Lôi vừa ngã rồi hô lên một tiếng.
Trong nháy mắt, cả người Phong Lôi bị dội cho ướt đẫm, nàng ấy giật mình nhảy dựng lên.
“Xem đi, vẫn chỉ có ta mới có cách xử lý!” Tiểu Thực đắc ý nói.
Phong Vân thấy Phong Lôi trợn mắt trừng trừng nhìn nàng thì bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Mộc Hoàng một cái.
Mộc Hoàng thấy thế liền đưa tay kéo Phong Vân lại nhưng vẫn tiếp tục không lên tiếng.
Tẩm cung trong nháy mắt trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Trầm mặc hồi lâu Phong Lôi mới máy móc quay đầu nhìn Mạnh Khoát đang đứng bên cạnh, “Ta không hoa mắt đấy chứ?”
Lúc này Mạnh Khoát đã hơi hơi hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắnhiện lên vẻ vô cùng phức tạp. Hắn liếc mắt nhìn Phong Vân một cái rồiquay đầu nói với Phong Lôi, “Không có, đúng là muội muội.”
Phong Lôi nghe Mạnh Khoát nói thế liền mạnh mẽ đưa tay bấm mạnh vàochính lòng bàn tay mình. Sau khi tỉnh táo lại một chút, nàng ấy nhìnPhong Vân và nói, “Mẫu thân và những người khác đều biết phải không?”
“Nương biết, những người khác đều không biết.” Phong Vân vô tội nhìn Phong Lôi.
Phong Lôi nghe vậy thì hít sâu một hơi, khóe miệng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200365/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.