“Tiểu tử nhà ngươi vẫn hư hỏng thế nhỉ, rồi, Phong Vân nhà ta là đẹp trai nhất!” Lời này vừa dứt, cả Phong Vân lẫn Phong Lôi đều nhất thời ngửa đầu cười to. Mười mấy năm không gặp đã bị xua tan thành mây khói bởi tiếng cườisảng khoái.
Nhớ lại năm đó, mỗi khi đại tỷ Hách Liên Phong Lôi của nàng khôngvui, nàng đều trêu đùa làm nàng ấy vui lên như thế, mà mỗi lúc đó, Phong Lôi đều cười sảng khoái như vậy. Mọi chuyện đều không có gì thay đổi.Ngay cả bộ quyền pháp lúc bọn họ vừa gặp mặt cũng vậy, Hách Liên PhongLôi biết nàng không có linh lực nên luôn nghĩ cách dạy quyền pháp chonàng, mọi chuyện đều y như lúc trước. Người thân vĩnh viễn là ngườithân, tuyệt đối không vì thời gian mà sinh ra thay đổi, chỉ biết tìnhthân sẽ ngày càng nồng đậm.
Á Phi đứng một bên nhìn cảnh tượng như vậy thì xoay người trở về đingủ. Hắn không có hứng thú chứng kiến tiết mục người thân gặp lại chútnào.
“Đại tỷ, cha mẹ đang ở chỗ tỷ phải không?” Phong Vân túm lấy Hách Liên Phong Lôi mà hỏi.
Hách Liên Phong Lôi khoác tay lên vai Phong Vân rồi vui vẻ nói, “Xem ra đệ còn có lương tâm, còn chưa quên cha mẹ. Mọi người đúng là đang ởchỗ của ta. Lúc trước vừa có dịp rảnh rỗi, ta mới chuẩn bị đưa MạnhKhoát về gặp cha mẹ. Không ngờ vừa về liền gặp phải tình cảnh hỗn loạnnhư vậy. Ta và Mạnh Khoát liền lập tức đem tất cả mọi người trong tộcrời đi, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tội gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200352/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.