Bóng đêm hoa lệ càng lúc càng rùng mình run rẩy. 
Màn đêm chậm rãi buông xuống, tiệc rượu vẫn ồn ào như trước, mà ở góc cung điện phía xa xa được bao phủ trong bóng đêm lại càng có vẻ tĩnhlặng. 
Tại một góc thiên cung vắng vẻ, bên trong một lương đình nho nhỏ… 
Phong Vân chậm rãi tiến từng bước về phía lương đình nhỏ nhắn kia, Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đang đứng bên trong, hai tay chắp saulưng ngắm nhìn cảnh núi xa trăng sáng. 
“Đến đây!” Giữa tiếng bước chân đang vang lên không hề che giấu, Phượng Vũ Náo xoay người mỉm cười nhìn Phong Vân đang đi tới. 
“Đế quân đã yêu cầu, ta sao có thể không tới.” Phong Vân nởnụ cười nhàn nhạt rồi tùy ý ngồi lên một chiếc ghế đá bên trong lươngđình, trên mặt vẫn dày đặc vẻ tà khí và lạnh như băng. 
Phượng Vũ Náo thấy vậy cũng ngồi xuống, vẻ mặt vẫn nhu hòa như trước và còn mang theo một chút vui sướng, “Ta chưa từng nghĩ rằng Thiên Khung ta lại có một nhân tài nổi tiếng như vậy…” 
“… Bảo sao mà hôm nay ta rất cao hứng.” 
Phong Vân đang ngắm nghía chiếc áo lông cáo, khi nghe hắn nói thế, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Phượng Vũ Náo, “Đế quân có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo.” 
Nghe Phong Vân thẳng thắn nói ra lời này, vẻ hưng phấn trên mặtPhượng Vũ Náo trở nên ảm đạm đi vài phần, có điều sự ảm đạm cũng chỉlướt qua trong giây lát. Hắn cười cười, “Phong Vân, ngươi là ngườicủa Đế hoàng quốc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200320/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.