Mộc Hoàng vốn biết Phong Vân chẳng phải người nhân hậu gì, lúc này nghe Ngàn Dạ Cách nói thế, hắn chỉ âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Hứng thú? Hứng thú cũng không được, Phong Vân là của hắn!
Giữa những tiếng cười nói ồn ào, Phượng Vũ Phi bị lời nói xem thườngcủa Phong Vân làm cho đỏ mặt. Ý nàng ta không phải như vậy, nàng ta chỉmuốn hỏi…
“Cô muốn hỏi có biện pháp nào có thể diệt trừ kẻ địch một cách lặng im không tiếng động phải không?” Phong Vân thấy vẻ chần chừ của Phượng Vũ Phi thì chắp tay sau lưng rồi chậm rãi hỏi.
Phượng Vũ Phi nghe Phong Vân nói thế thì mặt mày khẽ biến đổi, nàng ta lập tức cười nói, “Đúng.” Thần khí trong tay Phong Vân rất lợi hại, nếu hắn đã hỏi như vậy thì có lẽ hắn có…
Hai người vừa nói với nhau được đôi câu thì những lời đó đã lọt vàotai người dân Nam Viên xung quanh, ai nấy đều sáng mắt lên, cái này hấpdẫn, hấp dẫn đây!
Phong Vân chậm rãi phẩy vạt áo một cái, coi như không phát hiện raánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh. Nàng thản nhiên nói một câu, “Việc này cũng chẳng có gì khó.”
Lời nói vừa dứt, Phong Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng của nàng đang đứng trên đài cao rồi chậm rãi hỏi, “Đế quân có đồng ý để ta sử dụng cung Phỉ Thúy này một chút không?”
Lời nói khinh mạn tạo thành một đường xuyên thấu cả đấu trường và bắn vào tai Mộc Hoàng.
Trong nháy mắt, mọi con mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200302/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.