“Không có nhưng mà. Cô thử hỏi những người xung quanh một chútxem thế nào, hỏi bọn hắn xem muốn đi theo tín ngưỡng thần linh hư ảo với một cái bụng đói hay muốn đi theo người lãnh đạo có thể cho mình mộtcuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ?”
Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”
“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”
“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”
“Đúng đúng, đúng là như thế…”
Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.
Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.
Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đómới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọichuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên caorồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọilà tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt,nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn cóthể không nằm trong tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200294/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.