“Ta quả thực cảm thấy bức tranh này chỉ có ý tứ như vậy.” Mộ Dung Tỉnh chậm chạp nói với vẻ hồ nghi, lời còn chưa dứt, trên trời đột nhiên xuất hiện một tiếng vang truyền đến.
Người dân Nam Viên có mặt tại đấu trường đã nghe tới mức buồn ngủ lập tức chấn động tinh thần, Hách Liên Phong Vân đã đến!
Tinh thần của mọi người lập tức được vực dậy.
Chỉ thấy có tiếng vang xoẹt qua không trung, đoàn người Phong Vân trong nháy mắt đã xuất hiện trên võ đài.
Trên người đám Á Phi đều khoác áo lông cáo đỏ thẫm, riêng Phong Vânthì choàng áo lông cáo trắng như tuyết, màu sắc đảo ngược càng tạo raphong thái khác thường. Giữa hỏa diệm sơn lại có một màu trắng tuyết,cảnh tượng quả thực diễm lệ và có một không hai.
Không ngồi trên chiếc ghế dựa lớn làm bằng tinh thạch, Phong Vânchắp tay sau lưng nhìn bức tranh trước mặt rồi quay sang chống lại ánhnhìn của Phượng Vũ Phi. Nàng thản nhiên trầm giọng nói, “Trời không có hai mặt trời, nước không hai vua, một núi há có thể chứa hai hổ.”
Lời lạnh như băng vừa buông ra, không gian xung quanh trong nháy mắttrở nên tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc chăm chú nhìn PhongVân, lời này quả thực rất thẳng thắn.
Mà trên đài cao, thân thể Phượng Vũ Náo vẫn hơi dựa vào ghế lập tứckhẽ căng lên, ly rượu trong tay bỗng bị siết chặt lại. Chưa từng cóngười dám nói ra những lời thế này mà không chút kiêng nể.
Ngàn Dạ Cách ngồi một bên nghe thế cũng chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200289/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.