Phượng Vũ Phi vừa đưa tay mở tranh ra vừa chậm rãi nói, “Với võhọc và văn học, hôm qua các vị đã biểu diễn sở trường võ học của mìnhrồi, hôm nay chúng ta cùng xem xét đến khía cạnh văn học đi. Cũng khôngđòi hỏi mọi người phải thảo luận đối đáp, các vị chỉ cần giải thích bứctranh này theo ý hiểu của mình cho ta nghe một chút, vị nào có ý tưởnggần với ý của ta nhất thì sẽ là người chiến thắng.”
Lời vừa dứt, bước tranh được cuộn tròn lập tức hiện ra trước mắt mọingười. Đó là một bức tranh sơn thủy đơn thuần được vẽ bằng mực tàu vàkhông mang bất kỳ linh lực pháp quyết gì, chỉ là một bước tranh cực kỳbình thường. Trên bức tranh là cảnh núi cao nước chảy, cây cối dày đặc,có hai lão hổ đứng trên núi, đỉnh đầu được bao phủ bởi nắng mặt trời gay gắt vùng sơn dã, thân hình và núi non được phản chiếu dưới dòng nướcđang chảy, một con hổ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, con còn lại cúiđầu nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của thái dương trong khe suối.
Bức tranh rất sống động và kỳ công.
Một bức tranh hết sức bình thường như thế thì có thể có ngụ ý gì?
Mộ Dung Tỉnh và Phong Ma Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiệnlên sự suy tư. Bức tranh quả thực rất yên bình đạm mạc và thực sự khôngthấy có hàm ý thâm trầm gì. Mà nếu đó chính là đề thi về văn học trongcái gọi là thi văn học võ học thì ắt hẳn về phương diện văn học mà nói,bức tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200284/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.