“Ngươi gây thương tích thì ngươi cũng có thể chữa trị.” Phong Vân vừa dứt lời, bỗng nữ nhân vẫn ngồi nhắm mắt khoanh chân chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa. 
Bởi vì hắn ở trong tâm trí của nàng mà bị thương, cũngnhư là nàng gây ra thương tích, nên đương nhiên chỉ có mình nàng mới cóthể chữa trị. 
Phong Vân hiểu được ý tứ của những lời này, làm thế nào chữa khỏi vết thương cho Mộc Hoàng? 
Phong Vân vuốt tay Mộc Hoàng, nhìn những vết thương kia trên cánh tay hắn, vô cùng đau lòng, nàng lại không biết cách chữa trị, trong lúc này nhất thời không biết làm thế nào. 
 “Đừng nóng vội.” Mộc Hoàng thấy vậy vươn tay kia lên xoa đầu Phong Vân:“ Ta có thể chịu đựng được, ta cũng có thể tự chữa trị cho chính mình, ngươi……” 
Lời nói an ủi của Mộc Hoàng còn chưa kịp nói hết thì hắn đột nhiên dừng lại.Cánh tay hắn bị Phong Vân ôm vào ngực, tà khí ở phía trên rất nhanh tiêu tán, một loại linh lực màu trắng thuần khiết độtnhiên xuất hiện.Thật giống như ánh sáng ban ngày xua đuổi đi ám khí. 
“Đây là……” Phong Vân cũng rất kinh ngạc, nàng còn chưa làm gì mà. 
“Trong lòng có yêu thì sẽ không cần sợ những thứ hắc ám.” Ngay lúc hai người đang vô cùng kinh ngạc, nữ nhân ôn hòa kia lại một lần nữa mở miệng, chậm rãi mở mắt. 
Trong mắt nàng có ý cười ôn nhu, ánh mắt kia chuyển động vô cùng mị hoặc, đúng là khuynh quốc khuynh thành. 
“Thì ra là thế, Á Phi xin 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200164/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.