Chương trước
Chương sau
“Khi chưa rõ ý đồ cùng thực lực của tộc, biện pháp tốt nhất chính là giả ngu lừa gạt mọi người. Sau khi hiểu rõ tình huống sẽ tự lộ nguyên hình thôi. Á Lê, ngươi còn thua xa bọn họ, nhất là trong việc suy nghĩ âm thầm tính kế.” Á Phi thấy vậy đưa mắt giải thích cho Á Lê.

Mộc Hoàng nghe vậy trong mắt lóe lên một tia thâm trầm cùng sắc bén.

Tên Á Phi này, thảo nào các tinh linh trong tộc cùng tộc trưởng đều nghe theo hắn, bọn họ thực sự đã bị hắn nhìn thấu.

Phong Vân nghe xong chỉ thản nhiên cười nói:“Ngươi nhìn ra hết từ khi nào?”

Trên đường đi đến đây, Mộc Hoàng đã sớm nói qua cho nàng biết, bộ tộc tinh linh đã mấy ngàn năm chưa xuất hiện ở thế tục. Lần này đi đến nơinào cũng không biết, cũng không thể xác định được chuyện gì sẽ xảyra.Như vậy biện pháp tốt nhất chính là thật thật giả giả, đến lúc nguycấp chỉ có thể dựa vào chính mình tùy cơ ứng biến.Bởi vậy, dọc đường điMộc Hoàng mới biểu lộ rõ ràng hết sự ghen tuông cùng cuồng ngạo ra bênngoài.

Biểu lộ sự cuồng ngạo cùng lãnh khốc này, nhiều một phần thì thànhquá hung hăng, thiếu một phần lại thành cẩu nhưng lại cứ tỏ vẻ mình làhổ dữ.Sự ngạo mạn này sẽ không khiến cho mọi việc thay đổi gì nhiều,nhưng sẽ làm cho người ta nghĩ tiểu tử này kiêu ngạo ngông cuồng, chomình là đứng đầu thiên hạ, cũng chỉ là loại hữu dũng vô mưu mà thôi.

Nàng cũng tỏ ra mình yếu đuối,như chỉ cần duy trì được mạng sống làtốt lắm rồi.Nhưng hiện nay xem ra không thể gạt được Á Phi nữa rồi.

Á Phi nghe vậy liếc mắt nhìn hai người một cái:“Hôm qua.”

Hôm qua khi Mộc Hoàng cứu Phong Vân, hơi thở kia, thủ pháp thuần thục kia đã bộc lộ ra được rất nhiều điều, hắn nhìn cũng đủ hiểu được mọichuyện.

“Á á, các người các người…… Ta đi nói cho mọi người.” Á Lênghe Á Phi nói, suy nghĩ đến nửa ngày mới hiểu được, vừa xúc động chỉvào Mộc Hoàng kêu lên, vừa chạy theo hướng cửa ra bên ngoài.Mộc Hoàngthấy vậy cũng không định ngăn cản, hoàn toàn không thèm để mắt đến Á Lê.

Phong Vân lại nhẹ nhàng nở nụ cười, Á Lê ngu ngốc, Mộc Hoàng dọcđường đi đều biểu lộ hết cảm xúc giận dữ ra ngoài để có dáng vẻ của mộttiểu tử kiêu ngạo, coi mình là thiên hạ vô địch cùng thích ăn dấmchua.Điều này đã sớm từ miệng hắn truyền ra cho cả bộ tộc tinh linhbiết.

Hơn nữa, hôm qua Mộc Hoàng đã thể hiện ra bộ dáng xúc động đó chobiết bao tinh linh ở đó xem.Lúc này, hắn có đứng trước toàn bộ tộc tinhlinh phủ định điều đó, đắp nặn ra hình tượng thật sự của Mộc Hoàng thìcũng chả ai thèm nghe hắn nói.

Tiểu gia hỏa này, đã một ngàn bảy trăm tuổi mà không bằng nàng naymới mười sáu tuổi. Như vậy càng không thể so sánh với người muốn nắmtrong tay hoàng quyền như Mộc Hoàng.

“Ngươi, hãy đi theo ta.” Á Phi đang cười đột nhiên đứng dậy nói với Phong Vân.

“Nhờ vào linh lực bên ngoài để phong ấn linh lực kia không phải là biện pháp lâu dài, quan trọng là phải dựa vào chính sức mình để chốnglại nó, ngươi phải công pháp đàng hoàng. Để khống chế được linh lựa hệ cây cỏ, từ giờ trở đi ngươi phải nghe theo ta, ta cũngkhông tin không khống chế được nó, đi nào, theo ta luyện công đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.