“Cung tiễn Nam Viên đế quân.” Thanh âm Mục Thương từ nơi xa truyền đến, vô cùng hữu hảo cùng cung kính. 
Mộc Hoàng cứ thế nghênh ngang đi xa, hoàn toàn không thèm đáp lời. 
“Cung chủ, chúng ta làm gì……” 
Chờ Mộc Hoàng rời đi, Phó cung chủ Sắc Tư lập tức ngẩng đầu lên nhìnvề phía phương hướng Mục Thương bế quan , bất mãn mở miệng. Thiên khung đế quân cũng sẽ không để cho bọn họ mất hết mặt mũi như thế, mà NamViên cách bọn họ xa như vậy , cho dù Nam Viên có cường đại cỡ nào thìbọn họ cũng cần gì ăn nói khép nép như thế. 
“Hóa ra Bản cung chủ còn không biết đầu óc của Sắc Tư ngươi thiểncận như thế, sau ngày hôm nay ngươi tạm thời rời khỏi vị trí Phó cungchủ, dốc lòng tu luyện đi.” 
Thanh âm của Mục Thương lúc này không còn vẻ cung kính như vừa nóivới Mộc Hoàng nữa , lúc này thanh âm ấy cực kì lãnh đạm, uy nghiêm. 
“Cung chủ?” Những người đang có mặt ở đỉnh núi Thánh Linh cung vừa nghe không khỏi cảm thấy khiếp sợ, việc này…… 
Mà ngay tại khi bọn họ vẫn còn đang khiếp sợ bởi lời nói của Cungchủ, bỗng nền đất dưới chân bọn họ rung chuyển mạnh khiến trên bề mặtxuất hiện vô số lỗ hổng. 
Thậm chí cung điện tinh mỹ trong sơn cốc của bọn họ cũng đột nhiênvang lên âm thanh, trên những bức tường xuất hiện những khe nứt lớn bé. 
Trước sự tình đột ngột biến chuyển như thế, tất cả cao thủ ở ThánhLinh cung sau khi kinh ngạc cũng đã hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200004/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.