Cảm tưởng như nửa ngày trôi qua, những tưởng Mộc Hoàng sẽ cười nhạo mình , nhưng mà Mộc Hoàng đột nhiên trầm giọng nói:“Ta chỉ nghe người ta nói qua, yêu không phải chỉ nói là được, mà phải làm được.”
“Đúng vậy” Phong Vân gật đầu, nàng thừa nhận quan điểm này.
“Ta đây sẽ chứng tỏ cho ngươi thấy, ta tin tưởng mình sẽ làm được.” Mộc Hoàng ánh mắt thâm trầm, cởi bỏ quần áo còn ngăn trở trên người Phong Vân,một bên chiếm lại thế thượng phong.
Phong Vân chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, mặt vừa ửng đỏ lại vừa tức giận.
Mộc Hoàng, lời này là có ý tứ gì, cư nhiên là việc này, chết tiệt, hắn nghe ai nói .
Tiểu Thực, trói hắn cho ta, Phong Vân đỏ mặt nói.
Tiểu Thực đã sớm ngồi một bên ở trên giường, cành lá lả lướt, thấy vậy lắc đầu nói”Không trói, lần trước trói hắn ngươi còn trừng ta,bây giờ đừng hòng bắt ta trói hắn” .
Hừ, hai đại lưu manh, mỗi ngày hai người đều trần truồng , làm hư Tiểu Thực .
Dứt lời, Tiểu Thực vênh mặt lên, quay đầu làm bộ không để ý tới Phong Vân .Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn hơi hơi quay đầu lại, không ngừng nhìn lén.
Phong Vân tức giận, nhưng không có biện pháp, đành phải co rụt lạiduỗi hai chân ra, chế trụ hai tay của tên cầm thú Mộc Hoàng này, thânhình mạnh mẽ di chuyển, hai người đổi lại vị trí cho nhau, PhongVân ngồi trên người Mộc Hoàng.
“Tốt, nếu nói chỉ là vô dụng, không bằng dùng linh lực, ngươi đánh thắng ta, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199921/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.