Người của Mộc Hoàng, cuối cùng đã đến .
Không phải linh vương, không phải linh hoàng, cấp bậc này ……
Phong Vân thật không thể biết được rõ .
Lam quang vẫn chớp động, khí thế vô cùng.
Không để ý đến bốn người đang quỳ xuống , Mộc Hoàng chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn Phong Vân đang đứng ngơ ngác .
Một thân Phong Vân đầy huyết sắc, chật vật bụi bặm .Lúc này nàng đang ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút khiếp sợ.
Mộc Hoàng thấy vậy, liền bay xuống dưới, từng bước đi về phía Phong Vân .
Chiến giáp sáng rọi màu ngọc lưu ly trên người Mộc Hoàng khiến MộcHoàng trông vô cùng anh dũng. Phong Vân lo lắng nhìn người trước mắt ,là Mộc Hoàng, cũng không phải là Mộc Hoàng.
Phải nói, người này là Mộc Hoàng sau khi lớn lên đi.
Người này không phải là Mộc Hoàng ngây ngô mười bảy tuổi, người này có khí phách trầm ổn cùng dung mạo kiên nghị.
Nếu nói Mộc Hoàng mà nàng vẫn thường thấy trước kia là con chim ưngkhông chịu khuất phục ai thì hiện tại, Mộc Hoàng lúc này đã trở thànhưng vương, mạnh mẽ, cao ngạo nhất thiên hạ, chỉ cần vươn cánh là đã cóthể bay xa cả trăm vạn dặm.
Phong Vân lúc này đã hiểu, công pháp của Mộc Hoàng chẳng những đã đèép linh lực cũng như niên kỉ của hắn xuống thời điểm mười bảy tuổi .
Mộc Hoàng hai mươi ba tuổi trước mặt này, mới thật sự là Mộc Hoàng.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Phong Vân nhìn Mộc Hoàng đang đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199911/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.