Lời này vừa nói ra, Phong Vân đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.Một cảm giác thả lỏng rất nhanh lan tràn khắp toàn thân.
Thanh Huyền không giết người nhà của nàng, không có.
“Ta còn tưởng ngươi còn cần thêm thời gian nữa mới nghĩ đến.” Sau khi thả lỏng người,Phong Vân đột nhiên nghe thấy thanh âm lãnh khốc của Mộc Hoàng vang lên bên tai .
Phong Vân nghe vậy lập tức xoay người, trừng mắt lườm Mộc Hoàng :“Sao ngươi lại biết.”
Mộc Hoàng nhìn thoáng qua Phong Vân , thản nhiên phun ra hai chữ:“Hậu Tam.”
Hậu Tam, Phong Vân ánh mắt rất nhanh chuyển động.
Đúng rồi, đúng rồi, Hậu Tam đúng là đã nói là bọn họ bị đuổi đi, hơn nữa còn phát cho rất nhiều tiền.
Bọn họ là hạ nhân cả đời trong phủ, bình thường sẽ không bị đuổi đi.Hơn nữa còn trả cho nhiều tiền, thật chưa nghe ai nói qua có nhà nàođuổi hạ nhân đi lại đối đãi như thế .Phải chăng là đã biết hết chuyện gì sẽ xảy ra nên đã tính toán kế sách cùng chuẩn bị.
Đáng chết, đáng chết, lúc ấy cả tâm tư nàng đều chú ý đến việc khôngthấy ai đi ra từ đống đổ nát nên không hề chú ý đến lời nói của Hậu Tam. Đây chính là dụng ý người trong phủ muốn truyền lại tin tức cho nàng,bọn họ hoàn toàn không có việc gì .
“Ta ngu quá .” Phong Vân ngửa đầu nhìn trời , thở ra một hơi, nhưng trong lòng vì trút được gánh nặng nên trên mặt tràn ngập tia vuisướng điên cuồng.
Không có việc gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199874/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.