Thanh Huyền chỉ có thể trố mắt.
“Ta hỏi ngươi,người của Hách Liên phủ đâu?” tay Phong Vân nắm chặt thành quyền.
“Hách Liên Phong Vân ?” Thanh Huyền vừa nghe lập tức liềnhiểu được, trước mắt không phải là Vân tiểu thư của đế quốc Cổ Mã, màlà Hách Liên Phong Vân của Á sắt.
Lập tức, bất chấp hai người tướng mạo tương tự có điểm đáng ngờ màngười khác không thể hiểu nổi, sắc mặt Phong Vân hàm chứa sát ý nói:“Đem người nhà của ta giao ra đây, nếu không các ngươi chết không có chỗ chôn đâu.”
‘’ Chết không có chỗ chôn, ha ha, chỉ bằng ngươi sao ? ” Thanh Huyềncười lớn tiếng như đang nghe một chuyện cười nào đó rất hay ho.
Phong Vân vừa nghe thấy vậy, hai mắt đã trở thành màu đỏ.“Ta hỏi ngươi một lần nữa, gia khuyến của Hách Liên đâu?” Thanh âm như kinh lôi, nổ vang tứ phương.
Thanh Huyền nhìn đại linh sư cấp bậc nho nhỏ của hệ cỏ cây cư nhiên dám uy hiếp hắn, vì thế cười lạnh, nói:“Ngươi không xứng hầu ta nói chuyện, ta cho sống còn có thể sống , muốn giết liền giết, ngươi tốt nhất đừng làm ta……”
Lời còn chưa nói xong, Phong Vân đã hoàn toàn phẫn nộ rồi.Lập tức cái gì cũng không nói, hai tay mạnh mẽ vung lên.
Một thanh kiếm linh lực lục sắc ngưng tụ ở trong tay Phong Vân.
“Tốt lắm, vậy ngươi sẽ được chôn cùng bọn họ.” Thanh âm nhưhàn băng Bắc Cực,con mắt đã chuyển sang màu đỏ của Phong Vân tràn ngậpsự bi phẫn cùng đau thương, lửa giận tích tụ lại trên thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199864/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.