“Có thể bán đi chứ ?” Phong Vân quả thực không có tâm trạng giữ nó lại cho lắm , e là có ít nhiều nguy hiểm đi.
Mộc Hoàng nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng :“Ngươi nói thử xem ?”
Ngữ khí kia không giống như là uy hiếp, nhưng hàm nghĩa bên trong , sâu nặng a, sâu nặng a .
Phong Vân cũng hiểu được nếu giờ đem đi bán thì không có khả năng,mới đoạt được từ trong tay người khác mà đã lập tức đem đi bán, phỏngchừng ai cũng biết nàng là kẻ cướp đi .
Đối mặt với những cường nhân như vậy , nàng cảm thấy nàng sẽ không thể yên yên ổn ổn được.
“Thật là, uổng phí công phu của ta , kết quả lại chỉ là đồ vô dụng .” Phong Vân chộp lấy miếng da không nguyên vẹn trong tay Mộc Hoàng , nhét nhét vào không gian chỉ của mình. Môi lại bĩu bĩu mấy cái :“Sớm biết thế ta sẽ không liều mình chịu chém giết .”
Mộc Hoàng vừa nghe nhất thời tức cũng không được, giận cũng không phải.
Cái miếng này nếu đầy đủ hết , toàn bộ đại lục đều phải run run cảngười.Mà đến trước mặt Phong Vân lại thành một cái phế vật , thật sựlà……
Bất quá, nhìn thấy Phong Vân thu hồi nó, Mộc Hoàng cũng không có phản đối, dù sao cũng chỉ có một miếng, trước mắt cũng không làm gì được .
“Xong rồi, xong rồi .” Phong Vân sửa sang lại vạt áo một chút , bộ dáng vô cùng ủ rũ . Của nàng hơn hai mươi triệu tiền nợ a, khi nàothì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199769/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.