Chỉ còn lại những Cửu Thiên Huyền Nữ thú ở phía xa xa sợ hãi.
“ Ông trời của ta, đây là Phong Vân?” Xa xa Phong Dương nhìn thấy tình cảnh này, sờ soạng một phen rồi lau mồ hôi trên trán,không biết nên nói cái gì .
Bên cạnh ba người không một người trả lời.Bọn họ cũng bị khiếp sợ làm cho ngây người.
“Cảm tạ, các bằng hữu.” Phong Vân chuyển biến tốt,tươi cườiđầy mặt hướng tới cây cối hoa cỏ chung quanh vung tay lên, xoay ngườitúm lấy Mộc Hoàng đi như bay hướng tới chỗ bọn Phong Vũ.
Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiệu quả không sai.
Bất quá Cửu Thiên Huyền Nữ thú mặt sau trận đấu còn rất cường đại, vẫn là tẩu vi thượng sách.
Cây cối che phủ, cành lá chớp lên, rất vui sướng.
Chỉ có tiểu hoàng kim sư tử là lạnh lùng đứng thẳng ở tại chỗ, khônglàm gì,Phong Vân đã coi nó như không tồn tại, thật sâu nhăn mi lại.
Nó bị vứt bỏ ?
Không, nó như vậy cường hãn, ai vứt bỏ nó được?
Hoàng kim sư tử vẻ mặt tức giận, hung hăng trừng mắt với Phong Vân.
Một cái so với nó chỉ là loại yếu nhược không biết tình trạng gì,lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bắt nó ký kết khế ước chủ nhân, nódựa vào cái gì mà phải tôn kính? Nàng lại dựa vào cái gì mà dám vứt bỏnó?
Chính lúc đó, Phong Vân mang theo Mộc Hoàng rời đi đột nhiên quay đầu nhìn nó.
Khóe môi lãnh khốc nhếch lên nụ cười nhạo cùng hèn mọn, không tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199708/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.