Mà dọc theo đường đi, không có gặp thợ săn.Chỉ là gặp mấy đệ tử cấp ba năm, giống nhau là cái gì cũng chưa tìm được.
Mặt trời đã lên cao,trong chỗ sâu nhất của rừng rậm đều bị che phủ,loáng thoáng có tiếng kêu của ma thú liên tiếp vang lên,rất uy nghiêm.
“Nhưng đi mãi vẫn đều không có,cứ đi sâu vào như vậy thì sợ chậm mất thời gian khảo hạch của chúng .” Thấy trời càng lúc càng nóng, Phong Dương nhíu mày nói.
Lâm Quỳnh cũng bình tĩnh gật gật đầu:“Không cần gấp, chúng ta dựa theo manh mối tìm một chút.”
“Có phải hay không bên này không có cửu cấp thiên nữ thú ?” Phong Vũ nhíu mày,không có khả năng tìm không ra.
“Không có khả năng, nếu có liền tuyệt đối tại đây.”Dương Vụ Lạnh lùng mở miệng.
Dương Vụ đối với dấu vết truy tìm rất tin tưởng.Hắn nếu nói phương hướng là tại đây, vậy khẳng định chính là ở đây.
“Chúng ta đi đến phía trước xem sao.” Lâm Quỳnh có kết luận.
“Phong Vân, đi thôi.”Phong Vũ nhìn thấy Phong Vân từ đằng xa.
“Không cần.” Phong Vân ngắm nhìn phương xa, thực bình tĩnh.
“Ân?” Phong Vũ kinh ngạc.
Phong Vân sắc mặt bất động :“Các ngươi đến đây muốn tìm đối tượng, hy vọng các ngươi sẽ cảm thấy kinh hỉ.”
Lời này vừa nói ra, xoay người muốn đi đám người Lâm Quỳnh đám lậptức xoay người vọt tới chỗ Phong Vân, theo tầm mắt Phong Vân nhìn lại.
“A, là cửu cấp thiên nữ thú……”
‘’Tạ ơn ông trời……”
Thanh âm kinh hỉ còn quanh quẩn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199686/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.