‘’ Nhớ kỹ, ta là cấp cho ngươi chút mặt mũi, không phải là cấp cho Hách Liên vương công phủ mặt mũi nha~ ”
Phong Vân này , Phong Dương hắn nhìn không thấu.Rõ ràng là đang nợnần chồng chất như thế, vô cùng nghèo túng, vậy mà hắn vẫn sống rất tiêu sái tự nhiên , chẳng thèm quan tâm hay để ý chuyện gì cả.Với lại, Thấttầng ảo ảnh tháp, sẽ không mạc danh kỳ diệu bị sụp đổ dễ dàng như thế,lực lượng kia hắn thấy rõ, chỉ sợ Mạc Nhan hiệu trưởng cũng thấy rõ.
Thế nhưng một người tỏ ra không có ưu thế gì như Phong Vân thì khó cóthể lưu lại học viện, không bằng dùng thật lớn tiền nợ làm cái cớ để lưu người lại đi.Phong Dương hắn thật đúng là không sợ Phong Vân khiếm tiền của hắn chút nào.
Phong Vân nghe thấy lời nói của Phong Dương là nhằm vào nàng, tronggiây lát suy nghĩ liền sáng tỏ rành mạch những hàng chữ ý tứ này, lậptức chỉnh lại vẻ bề ngoài một chút , khóe môi khẽ nhếch :“Ra là như thế, vậy xin đa tạ .”
Tiền đã thanh toán xong, mỹ nhân tới tay.
Đáng tiếc, lại thêm một lần cõng trên lưng một món nợ nần thậtlớn.Bởi vậy, Phong Vân sao có thể cao hứng nổi đây ~ Chẹp, cơ mà đúng là mỹ nhân khuynh thành,khiến người người phải hồn xiêu phách lạc.
Muốn tránh những rủi ro không đáng có, Phong Vân túm đại mỹ nhân , Mộc Hoàng cùng đám người Phong Vũ rời khỏi buổi bán đấu giá.
“Tiểu đệ, ngươi muốn cùng nó dung hợp lực ?Cái này cũng cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199670/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.