Mộc Hoàng tà tà nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:“Đây là việc dám phản kích chủ nhân đại giới.”
Phong Vân nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay .Hoàng kim sư tử xơ xác tiêu điều, trong mắt là oán hận a oán hận a oán hận a……
Mà Phong Vân sau vài giây im lặng ngắn ngủi thì đã thông suốt, mộtphen ôm lấy hoàng kim sư tử mà hung hăng chà đạp một phen, đồng thờitiếng cười kiêu ngạo cũng theo gió mà truyền đi xa.
Từ nay về sau chỉ có nàng mới có thể khi dễ nó,việc này làm cho người ta rất khoái trá nha~~~ .
‘’Khụ khụ, khụ khụ, Vân Vân đừng cười, đừng có cười nữa, ngươi mau nhìn chung quanh’’.
Tiếng cười kiêu ngạo của Phong Vân cùng tiếng oán giận của hoàng kimsư tử, tiểu thực ôm một đống lớn các bảo bối lấy được từ trong cung điện lý , hướng về phía Phong Vân nói lớn.
Phong Vân nghe tiếng,ngẩng đầu nhìn bốn phía.Vừa nhìn xuống,tiếng cười kiêu ngạo lập tức nghẹn lại ở cổ họng.
Chung quanh đều là đạo sư cùng đệ tử của Lai Nhân học viện.
Lúc này mấy ngàn người đều có chung một loại biểu cảm đó là trợn mắthá hốc mồm, hoặc là ánh mắt cực độ sùng bái nhìn bọn họ, trong đó ngườichăm chú nhất phải kể đến là hiệu trưởng của Lai Nhân học viện.
Đó là một loại cuồng nhiệt muốn đem bọn họ nuốt chửng vậy.
Xong rồi, cái này đã sáng tỏ .
Trong nháy mắt sắc mặt Phong Vân từ trắng bạch rồi lại chuyển sang phiếm đỏ,cứ như vậy mà biến hóa liên tục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199648/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.