Rơi vào nước có thể ngăn cản linh lực, tiểu thực cự nhiên có thểkhông có việc gì. Nàng chính là vận khí thật tốt, có thể gặp được bảobối tiểu thực này a . Tiểu thực biến hóa về chỉ bằng nắm tay, hai phiếnlá cắm xuống, đóa hoa tam sắc cao cao giơ lên, vô cùng tự hào. Đó ,không nhìn xem nó là ai đi .
Phong Vân thấy vậy cười, búng búng tiểu thực đóa hoa: “ Ngươi được một phen đắc ý, trở về nhất định sẽ cho ngươi ăn đại tiệc.”
Tiểu thực vừa nghe có đại tiệc lập tức a dua nịnh nọt, dùng đóa hoa cọ cọ vào mặt Phong Vân, vẻ mặt vô cùng khoe mẽ.
Phong Vân sủng nịch cười cười, vừa đùa với tiểu thực, vừa quan sátbốn phía. Nơi nàng đứng là một bình đài, có tảng đá phô, có hai bạchngọc đại trụ đứng sừng sững giống như canh gác đại môn.
Bình đài phía sau, có đường hướng sâu về phía trong , không biết điểm cuối. mà chỗ Phong Vân tưởng là một cái đầm, giờ mới phát hiện cư nhiên không thấy điểm dừng, chính là vô biên vô hạn. Trên đầu tối đen nhưmực, tuy cái gì cũng không thể nhìn thấy nhưng Phong Vân có thể cảm thấy được cái gì cũng không có. Bọn họ đã không có đường để lùi. Bọn họ thật giống bị túm đến một cái khác không gian, không tìm thấy đường về.Phong Vân nhíu mày nhìn mặt nước vẫn yên tĩnh, Mộc Hoàng còn ở trong đó.
Vuốt nhẹ cành lá của tiểu thực , ánh mắt Phong Vân nhanh chóng chuyển động. Mộc Hoàng là một người vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199599/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.