Như vậy cũng chẳng sao cả , dù sao như thế nàng mừng rỡ thanh nhàncòn không kịp.Bất quá, tiểu thực nhân của nhà nàng so với hệ thực vậtcây cỏ khác nhau không nhỏ lắm. Cái chính là nó có thể nghe hiểu nàngnói chuyện, biết được tâm ý của nàng. Như thế cũng không nên khinhthường nó đi .Âu yếm nhìn tiểu thực nhân trong tay mình hồi lâu, PhongVân mới ngẩng đầu liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ.
Gió lạnh phơ phất, có một loại cảm giác vừa ấm , vừa lạnh tràn ngập trong không khí.
Nhiều năm hạ độc nàng như vậy còn chưa đủ sao ? Hiện tại lại cònmuốn xuống tay với thê tử trên danh nghĩa của nàng sao ? Xem ra, bọn họlà chờ không kịp rồi .Phong Vân hai tròng mắt cụp xuống, khóe miệng hơihơi vẽ nên nụ cười .
Người không đụng đến ta thì ta cũng không đụng đến người, đã có người muốn tìm đến đường chết , nàng cần gì phải thương tiếc cho bọn họ.
-“Lưu Vân, đi báo tin đi , ngày mai ta muốn mang tân nương tử tiến cung làm lễ bái kiến .” Thanh âm không to nhưng rõ ràng , kiên định.
“Rõ .” Gian ngoài lập tức có người cung kính hồi đáp.
Thời gian một ngày cũng đủ cho những kẻ lòng dạ khó lường chuẩn bị.
Gió thổi nhẹ, nhưng có chắc gì mây đen kéo đến sẽ không mưa ?
Một đêm hết sức im lặng đi qua, hôm sau, Phong Vân nghênh ngang mangtheo Mộc Hoàng, tiến cung khấu kiến quốc chủ cùng vương hậu.
Cung điện của Á Sắt công quốc tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199516/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.