Biết chiếc USB kia vô cùng quan trọng nên Như Lan không thể đánh mất miếng mồi ngon này. Vì đã làm việc ở Hữu gia từ lâu nên có thể nói đường đi nước bước trong đây cô đều rõ. Đợi cô người hầu đi rồi, Như Lan mới cẩn thận men theo đường hành lang, rẽ thêm vài lối nữa. Con đường tắt này sẽ thông với con đường mà Joe đi. Quả nhiên thấy Joe đang bước đi, anh ta là cận vệ thân cận nhất của ông chủ, như lời người đàn ông lạ mặt kia nói thì nếu hoàn thành xong việc này, khả năng loại trừ được Joe là rất cao. Một mũi tên trúng hai đích! Vẻ mặt hả hê của hắn ta nghĩ lại mà Như Lan vẫn thấy rùng mình, mặc cảm tội lỗi cộng với nỗi sợ tinh thần có thể sẽ theo cô mãi thôi!
Đi mãi đi mãi, đèn hành lang ngày một tối dần, đến khi chỉ có hai ánh đèn nhỏ ở hai bên nhấp nháy chiếu sáng, cả hai mới dừng lại. Cánh cửa lớn màu đen làm bằng sắt có vẻ khá nặng nề, ở giữa có khắc họa dấu X và hình ác quỷ đặc trưng của Hữu bang. Bên dưới nó là một bảng mật khẩu hoạt động bằng điện tử. Như Lan cố gắng nhìn và ghi nhớ các thao tác mở mật khẩu của Joe. Dấu vân tay, mật khẩu bằng số, quét mặt. Phải mất đến vài phút, tiếng "ting" báo hiệu đã mở thành công mới vang lên. Joe đi vào, cánh cửa cũng theo đó mà đóng lại. Vậy ra cánh cửa này có thể mở cả bên trong, gần 10 năm làm việc ở Hữu gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vo-tinh/1328237/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.