"Mẹ?" An Minh Hạ ngạc nhiên, cô cúi thấp người xuống để dễ nghe Hữu Cảnh nói hơn. Có lẽ anh đang mơ, đôi môi mỏng vẫn mấp máy câu nói "Mẹ ơi...mẹ...đừng rời xa con mà..." tên mặt lạnh lại có thể biểu lộ ra sự đau khổ như vậy sao? Anh ta từng gặp phải chuyện gì rồi? Không hiểu tại sao cô lại tò mò muốn biết quá khứ của anh. Một ông trùm hắc đạo thì sẽ có quá khứ như thế nào?
An Minh Hạ đưa tay chạm vào gương mặt còn ấm nóng của Hữu Cảnh. Đầu ngón tay vuốt vuốt phần đang nhăn của mi tâm, ý như muốn xoa dịu nó đi. Bàn tay đang định di chuyển sang má thì đột nhiên bị nắm lại. An Minh Hạ giật giật khóe môi, tên mặt lạnh sao lại nắm tay cô chứ?
Thử rút ra nhưng không được, cô bực tức nói "Hữu Cảnh, tôi cho anh 5 giây, anh mà không buông tay tôi ra thì..." nhưng chưa kịp nói xong thì bị tiếng nói mớ của anh khiến cho cô khựng lại "Mẹ ơi, đừng đi..."
Lòng An Minh Hạ như bị trùng xuống. Thôi được rồi, nể tình anh đang bị bệnh nên tôi mới tha cho đấy nhé! Thích nắm thì nắm đi! Nghĩ là thế nhưng cô vẫn lên tiếng "Yên tâm, tôi không đi đâu, không bỏ anh ở lại đâu!" quan sát một hồi, thấy sắc mặt của Hữu Cảnh thả lỏng, không còn vẻ khó chịu như trước. Cô mới mỉm cười vỗ vỗ bàn tay anh "Ngủ ngon nhé!"
Dần dần cũng thấy buồn ngủ, cô chầm chậm nhắm mắt lại. Gục đầu xuống cạnh giường, bàn tay vẫn để Hữu Cảnh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vo-tinh/1328193/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.