"Đón cô!" Hữu Cảnh mắt không dời chiếc Ipad nói. An Minh Hạ nghiến răng nghiến lợi "Tôi đi mua đồ! Không cần anh phải đưa đón, hơn nữa anh để người bắt Tiểu Anh theo, sau này tôi biết giải thích với cô ấy thế nào đây?"
- Cô sao không ở yên trong nhà đi! Thích gặp nguy hiểm lắm hay sao? - Anh nhíu mày nói.
- ... - Cô có chút ngạc nhiên, người đàn ông này là đang lo lắng cho cô sao? Cũng biết mình hơi vô lo vô nghĩ, An Minh Hạ liền mỉm cười nói - Xin lỗi anh!
- Cô gái kia sẽ được đưa về tận nhà nên cô không phải lo - Hữu Cảnh dịu giọng xuống, anh nhìn chiếc túi đồ trên tay cô - Đi đâu?
- À anh nói cái này sao? Hì, cuối tuần này tôi có buổi họp lớp nên phải đi mua đồ mà mặc thôi! - Nói xong cô mới bụm miệng lại, chết rồi, mình tính giấu anh ta mà...
- Ha, cô có vẻ rất bận rộn! - Hữu Cảnh cười lạnh
- Hữu thiếu, chỉ cần anh cho tôi đi nốt hôm đấy thôi thì tôi sẽ sang nhà anh ở, thật lun đó... - Cô làm mặt đáng yêu nhìn anh, giọng van nài nói.
- Có ai?
- Bạn bè tôi - Dần dà cũng quen được với cách nói chuyện ngắn cụt lủn này của anh ta.
- Được
- Cảm ơn anh! - Cô híp mắt cười nói.
Hữu Cảnh quay đầu đi, làm như không thấy dáng vẻ đáng yêu của cô. Nhưng ý cười trên môi đã bán đứng anh. Không hiểu sao một suy nghĩ kì lạ xẹt qua trong đầu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vo-tinh/1328185/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.