"Tiểu Cảnh, sau này dù cho có chuyện gì xảy ra, con phải nhớ bảo vệ bản thân mình thật tốt đó!"
"Tiểu Cảnh, không có việc gì đâu, ba mẹ chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ thôi!"
"Tiểu Cảnh, ba con đi Mĩ rồi, không có gì quan trọng thì con tuyệt đối không được ra khỏi phòng nghe chưa?"
"Tiểu Cảnh, con ở yên trong phòng, đừng ra ngoài, yên tâm...mẹ không sao đâu..."
"Tiểu Cảnh, nghe lời mẹ, chạy đi..."
"Tiểu Cảnh...mẹ yêu con, bảo trọng..."
Thân ảnh mềm mại ngã xuống trước mặt cậu bé, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt đất, từ từ lan đến chân cậu bé.
"Mày xem, cái xác chết này là của mẹ mày đó!"
Thi thể nhuốm đầy máu, mái tóc đen rối bù, gương mặt trắng bệch.
"Không!!!" Hữu Cảnh từ trong cơn ác mộng choàng mình tỉnh dậy, trên trán anh phủ một tầng mồ hôi mỏng. Anh đưa tay vuốt vuốt lồng ngực, thở hổn hển. Nhanh tay rót một ly rượu ở tủ đầu giường, uống một hơi cạn sạch rồi nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử. Bây giờ mới có 3 giờ hơn.
Hữu Cảnh cười khổ, giấc ngủ anh luôn ngắn đến mức như vậy sao? Đã hơn 20 năm rồi, vậy mà vẫn không thể quên đi. Dù đã trả thù được lũ người khốn nạn đó nhưng sao anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu trong lòng.
Cái quá khứ bi thương này mất được hơn nhiều. Khó có thể nghĩ một cậu bé mới 8 tuổi lại đi giết người. Không được đi học, chơi đùa như những cô cậu bé cùng trang lứa, mà phải vừa học vừa tập những bài huấn luyện kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vo-tinh/1328183/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.