“Ô…”
Ta nhức đầu kịch liệt tỉnh lại, thấy phía trước có ánh sáng rất chói. Ta lấy tay ngăn ánh đèn lại, đó là ánh đèn của máy chụp ảnh, kế bên là khung sắt có chút xốc xếch. Gian phòng rất nhỏ, không có cửa sổ, dưới thân ta là một cái giường cùng chăn. Bên tay phải là hai chiếc ghế, còn có một cái TV nhỏ.
Ta sờ sờ cổ, phát hiện vết máu đã khổ. Vết thương sau ót cũng đã bị băng bó kĩ. Ta có chút choáng váng, đứng không nổi, miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, đánh giá gian phòng.
Vách tường thô ráp, ngay cả cái tường trắng hôi cũng không có chà. Sàn nhà tất cả đều là tro bụi cùng với đá sỏi, góc còn có một hộp cơm còn dư lại. Không có cửa, chỉ có một khung cửa, dùng rèm vải màu lam để che. Ta quay đầu lại, thấy vách tường phía sau dán rất nhiều áp-phích. Ta cảm thấy rất quen, định thần nhìn lại, dĩ nhiên là ảnh sân khấu của mẹ?!
Bên ngoài màn cửa, có tiếng nói. Sau đó, một người mặc com lê màu xám tro, râu ria xồm xoàn vung cánh cửa đi đến. Trên người hắn có một mùi hôi chua, vừa tiến đến đã bốc mùi cả gian phòng.
Thấy ta tỉnh, hắn cũng không bất ngờ. Đi thẳng tới khung sắc bên cảnh, khom lưng, vén lên miếng vải đen trên mặt đất, là camera.
Hắn khệ nệ khiên cái camera, kiểm tra một chút, hướng về phía ta thử ống kính. Đột nhiên mở miệng nói “Ngươi không có kinh nghiệm sao? Xa luân chiến (hội đồng) nga, sẽ rất cực khổ. Ngươi có muốn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-tinh-nhan/61199/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.