Năm đầu tiên trôi qua, những cơn ác mộng vẫn hằng ngày giằng xé tâm trí An Nhiên, mỗi đêm cô rất khó vào giấc ngủ. Bà Khiết vẫn đang tìm mọi cách để cứu rỗi cô, tìm hết bác sĩ tâm lí này đến bác sĩ tâm lí khác vẫn không hề khá
hơn chút nào.
Năm thứ hai đến, An Nhiên được đưa đi điều trị tâm lý, cô bị bệnh trầm cảm nặng. Mỗi ngày bà Khiết đi làm về đều đến bệnh viện chăm cô. Nhưng An Nhiên dường như vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn ác mộng kia.
Năm thứ ba bệnh tình cô đã khá lên chút rồi, cô không còn giữ im lặng nữa mà thi thoảng nói chuyện với y tá với bà Khiết.
Năm thứ tư cô xuất viện, bệnh tình cô đã được cải thiện đáng kể. Ở nhà được bà Khiết yêu thương và chăm sóc hết mực. Khiến cho An Nhiên càng ngày càng tốt lên.
Năm ấy cũng là lúc cô bước vào tuổi 16, bà Khiết thấy cô đã bình thường trở lại thì đã đăng kí cho cô vào một trường học chỉ mong cô tiếp xúc với các bạn thì sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ đến là mặc dù cô đi học trễ hơn nhiều so với các bạn cùng chăng lứa nhưng mà cô lại có một cái đầu óc thiên tài, học gì hiểu đấy, thậm trí là nhớ rất nhanh. Chỉ qua 1 năm học mà thành tích cô lại vượt bậc đứng nhất toàn khối. Bà Khiết thấy vậy thì hết sức mừng rỡ. Khi cô cầm mấy tấm bằng khen về nhà, bà Khiết liền nói.
“ Con muốn quà gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927839/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.