An Nhiên lấy lại bình tĩnh rồi tiến về quầy làm thủ tục nhập viện cùng tiền đóng viện phí, trong tài khoản của cô vẫn đủ để chi trả viện phí. Nhưng hiện tại cô đang thất nghiệp, sau này cần dùng đến tiền thì rất khó khăn. Sau khi hoàn thành thủ tục, An Nhiên về phòng bệnh của mẹ. Bà Khiết nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống. Các cô chú cảnh sát vốn đã về gần hết, chỉ còn vài người ở lại. An Nhiên tiến đến bên mẹ mà không khỏi đau lòng, cô đồng nghiệp của mẹ tiến lại nói với An Nhiên.
“ Nếu cháu thấy khó khăn quá thì nói với cô, cô sẽ cho cháu mượn tiền viện phí. Khi nào trả cũng được. “
An Nhiên cười rồi đáp.
“ Cháu cảm ơn cô “.
Một lúc sau thì mọi người về hết, còn lại cô với mẹ trong phòng bệnh. An Nhiên nhìn mẹ một lúc rồi cũng không chịu được nữa, rơi giọt nước mắt đáng thương xuống nệm. Cô gắng gượng đến bây giờ, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Tiếng khóc thút thít vang lên trong phòng bệnh, đêm đến thì cuối cùng mẹ cô cũng tỉnh dậy.
Thấy cô đang nằm bệnh cạnh mình, bà Khiết không khỏi buồn rầu. Bà biết bệnh tình của mình chứ, vốn dĩ bà đã phát hiện mình bị ung thư nhưng lén đi chữa rồi. Nhưng bệnh càng ngày càng trở nặng, đến lúc này mới không chịu được nữa mà gục ngã. Trong phòng cấp cứu, bà đã gắng gượng nói với bác sĩ.
“ Đừng nói với con bé, nó sẽ chịu không nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.