Chiếc trực thăng đáp xuống sân thượng của biệt phủ, lúc này An Nhiên vẫn còn đang say giấc mặc cho tiếng động cơ to đến thế. Cô được anh bế về phòng, Ngụy Đông Phong từ tốn đặt cô xuống chiếc giường lớn. Cô ngủ say đến nỗi mặc cho mọi tiếng động lớn cũng chẳng thể đánh thức được cô, sau khi cho cô yên vị trên giường, anh rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Ngụy Đông Phong đi vào lại phòng cô với một bộ dụng cụ y tế và chiếc khăn ấm trên tay. Anh khẽ lật người cô, để cô nằm úp xuống giường. Chiếc khoá váy bị anh kéo xuống đến ngang hông, lộ ra tấm lưng có vết bầm lớn của cô do bị cây gậy kia đánh vào, còn có một vết sẹo dài. Ngụy Đông Phong khẽ chau mày rồi nhẹ tay sờ vào vết sẹo kia, anh không khỏi cảm thấy xót xa, Ngụy Đông Phong trước nay chưa từng có cái cảm giác nóng ruột thế này bao giờ. Cảm giác này khiến anh không khỏi tự khó chịu bản thân mình, Ngụy Đông Phong lấy khăn ấm chườm lên chỗ bị bầm tím kia.
Sau đó nhẹ nhàng lấy tuýp thuốc bôi vào vết thương trên tay cô rồi dán băng keo cá nhân vào, làm xong hết thì anh khẽ ngồi xuống giường. Nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của cô, anh lại không nỡ rời đi. Lúc trước khi lần đầu tiên thấy cô, anh đã không kìm được ánh mắt của mình mà hướng về cô. Thấy cô bị tên đàn em của mình ném xuống sàn thi đấu hôm đó, trong lòng anh lại có một cảm giác bực mình khó tả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927803/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.