Tờ mờ sáng, chiếc điện thoại của An Nhiên rung lên. Lúc này cô đang ngồi bên ngoài phòng bệnh ngồi uống cà phê, vốn dĩ cô đã dậy rất sớm rồi nhưng để không đánh thức mẹ nên cô mới ra khỏi phòng bệnh uống chút cà phê cho tỉnh người. Điện thoại gọi đến, màn hình điện thoại hiển thị *Lão đại*, An Nhiên không chần chừ liền bắt máy.
" Alo ".
Lão đại_: " Bắt máy nhanh vậy sao, ngủ dậy chưa ? ".
An Nhiên_: " Dậy lâu rồi lão đại, anh có chuyện gì không ? ".
Lão đại_: " Chỉ là muốn nhắc nhở cô hôm nay đến công ty làm ".
An Nhiên hơi bất ngờ liền nói.
" Anh về nước rồi ư ? Tôi tưởng là mấy ngày nữa anh mới về ".
Đầu dây bên kia hơi trầm xuống đáp.
" Ừ... có việc nên về sớm ".
An Nhiên_: " Vậy tôi biết rồi, xíu nữa tôi sẽ đến công ty. "
Dứt lời cả hai liền tắt máy, An Nhiên tranh thủ đi mua đồ ăn sáng cho mẹ, sau đó thì về nhà tắm rửa. Lúc này mặt trời đã lên, An Nhiên lái xe rời khỏi nhà đến công ty. Vừa gửi xe xuống tầng hầm lên thì đã thấy A Vĩ đứng đợi ở cổng.
" Chào buổi sáng An An ".
An Nhiên nghe xong liền phát ốm nói.
" Anh gọi An Nhiên thì chết người à ? "
A Vĩ cười lên đáp.
" Gọi như này cho gần gũi, với lại gọi như này còn đỡ hơn * bé cưng * còn gì ! Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927799/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.