Trong phòng bệnh của Đông Phương Tước, Đinh Tiểu Lộ đang ngồi lau tay cho hắn, dường như công việc này đã trở thành một thói quen của cô rồi. Từ lúc biết tin mình đang mang thai, Đinh Tiểu Lộ vui vẻ hơn một chút, cô cũng tự biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
" Đông Phương Tước, anh mau tỉnh lại có được không? Chúng ta có em bé rồi, anh và em sắp được lên chức ba mẹ rồi. Nếu anh còn không chịu tỉnh lại, em sẽ đưa bảo bảo đi tìm ba mới, đến lúc đó anh đừng có hối hận." Đinh Tiểu Lộ đặt tay của Đông Phương Tước lên bụng mình, cô thì thầm với hắn.
Đông Phương Tước trên giường vẫn không có một chút động tỉnh nào, đôi mắt vẫn nhắm lại, vẫn phải dựa vào máy thở để duy trì sự sống. Nhìn dây nhợ và kiêm tiêm ghim đầy trên người hắn, Đinh Tiểu Lộ lại không khống chế được tuyến lệ của mình. Tình trạng của hắn không hề có chuyển biến tốt hơn, bác sĩ nói với cô, hắn sẽ nằm như thế này cả đời.
Từ khi có thai cô rất dễ bị xúc động, dù cố gắng nhưng mỗi đêm cô đều rửa mặt bằng nước mắt. Cô không muốn tin những gì bác sĩ nói, nhưng nhìn Đông Phương Tước bây giờ, cô không thể không tin.
" Đông Phương Tước, tỉnh lại nhìn em có được không? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi yên bình chỉ dành cho gia đình của chúng ta mà thôi. Anh, em và con!" Đinh Tiểu Lộ áp lòng bàn tay của hắn lên mặt cô.
" Tiểu Lộ, cô đừng khóc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-dai-ca-coi-ra-di-nao/1831481/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.