Trong phòng bệnh của Đông Phương Tước, Đinh Tiểu Lộ đang ngồi lau tay cho hắn, dường như công việc này đã trở thành một thói quen của cô rồi. Từ lúc biết tin mình đang mang thai, Đinh Tiểu Lộ vui vẻ hơn một chút, cô cũng tự biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
" Đông Phương Tước, anh mau tỉnh lại có được không? Chúng ta có em bé rồi, anh và em sắp được lên chức ba mẹ rồi. Nếu anh còn không chịu tỉnh lại, em sẽ đưa bảo bảo đi tìm ba mới, đến lúc đó anh đừng có hối hận." Đinh Tiểu Lộ đặt tay của Đông Phương Tước lên bụng mình, cô thì thầm với hắn.
Đông Phương Tước trên giường vẫn không có một chút động tỉnh nào, đôi mắt vẫn nhắm lại, vẫn phải dựa vào máy thở để duy trì sự sống. Nhìn dây nhợ và kiêm tiêm ghim đầy trên người hắn, Đinh Tiểu Lộ lại không khống chế được tuyến lệ của mình. Tình trạng của hắn không hề có chuyển biến tốt hơn, bác sĩ nói với cô, hắn sẽ nằm như thế này cả đời.
Từ khi có thai cô rất dễ bị xúc động, dù cố gắng nhưng mỗi đêm cô đều rửa mặt bằng nước mắt. Cô không muốn tin những gì bác sĩ nói, nhưng nhìn Đông Phương Tước bây giờ, cô không thể không tin.
" Đông Phương Tước, tỉnh lại nhìn em có được không? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi yên bình chỉ dành cho gia đình của chúng ta mà thôi. Anh, em và con!" Đinh Tiểu Lộ áp lòng bàn tay của hắn lên mặt cô.
" Tiểu Lộ, cô đừng khóc! Điều đó không hề tốt cho đứa bé!" Vi An gương mặt phờ phạc, cô bước đến bên cạnh Đinh Tiểu Lộ nói.
" Vi An, cô sao lại đến đây?" Đinh Tiểu Lộ hai mắt đỏ hoe nhìn Vi An hỏi.
" Tôi muốn đến để từ biệt!" Vi An gượng gạo nở một nụ cười chua xót.
" Từ biệt? Cô muốn đi đâu cơ chứ? Vi An, cô đừng nghĩ đến những chuyện dại dột. Tôi biết cô yêu Lý Kiệt, nhưng hắn cũng không muốn cô phải như thế này. Bình tĩnh lại đươc không? Tôi sẽ ở bên cạnh cô!" Đinh Tiểu Lộ lo lắng hỏi. Thời gian này cô đều ở bên cạnh Đông Phương Tước, mà quên mất còn có một người đang đau khổ.
" Tiểu Lộ, tôi không sao đâu? Chỉ là tôi không muốn ở nơi này nữa, tôi sẽ đi đến một nơi xa, để quên đi nỗi đau ở đây."
Vi An thấp giọng trả lời, cô khẽ cúi đầu che đi gương mặt hốc hác. Những ngày qua cô không hề ổn chút nào, đôi lúc cô suy nghĩ tiêu cực còn muốn tìm cái chết, biết đâu ở nơi đó Lý Kiệt đang chờ cô. Nhờ có A Hiên và Chu quản gia, cô mới từ bỏ ý định tự tử. Trầm mặc một lúc lâu, Vi An lại tiếp tục nói.
" Mỗi ngày ở trong căn phòng đó, tôi đều sẽ nhớ về Lý Kiệt! Nhớ đến khoảnh khắc ngọt ngào của chúng tôi, nhớ đến hình bóng quen thuộc của anh ấy. Tiểu Lộ, tôi không chịu được! Tôi sẽ phát điên lên, nếu còn tiếp tục ở lại nơi này." Vi An khóc nức nở nói, cô chỉ có thể trút hết nỗi lòng với Đinh Tiểu Lộ.
" Vi An, cô đừng khóc nữa! Tôi hiểu nỗi đau của cô, Đông Phương Tước bây giờ cũng không khá hơn Lý Kiệt là bao!" Đinh Tiểu Lộ ôm lấy Vi An vỗ về. Cô cảm nhận được Vi An đang run rẩy, cô ấy liên tục nấc nghẹn.
" Tôi muốn quên hắn, tôi muốn quên đi tên khốn lừa gạt đó! Hắn không giữ lời, hắn là đồ dối trá!" Vi An vẫn liên tục mắng Lý Kiệt không ngừng, dù Đinh Tiểu Lộ luôn cố động viên cô.
Như được trút hết gánh nặng trong lòng, Vi An dần bình tĩnh hơn, cô nhẹ tay lau nước mắt nhạt nhòa trên mặt.
" Tiểu Lộ, cảm ơn cô rất nhiều! Tôi cảm thấy ổn rồi!" Vi An cười nhẹ nói.
" Cô bây giờ là muốn đi nơi nào? Có thể cho tôi biết được không?" Đinh Tiểu Lộ hỏi.
" Tôi cũng chưa biết, bây giờ đối với tôi ở đâu không quan trọng. Đừng ở lại nơi này là được rồi! Tiểu Lộ, có thể tôi sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, cô nhớ giữ gìn sức khỏe. Chúc cô mẹ tròn con vuông!"
" Thật muốn nhìn thấy đứa trẻ một lần, nhưng chắc là không thể rồi! Tiểu Lộ, tạm biệt cô! Tôi phải đi rồi!" Vi An vỗ vào bàn tay của Đinh Tiểu Lộ nói.
Đinh Tiểu Lộ cũng không biết nói gì để giữ cô ấy lại, cô chỉ có thể thở dài nhìn bóng Vi An khuất xa dần.
Rời khỏi bệnh viện, Vi An đưa tay chạm vào bụng mình, nếu như cô cũng có thể giống Đinh Tiểu Lộ, mang thai đứa bé của Lý Kiệt thì tốt biết mấy. Nhưng ông trời không muốn điều đó, đôi lúc cô cũng ganh tị với Đinh Tiểu Lộ chứ. Chỉ là khi nhìn thấy hình ảnh Đinh Tiểu Lộ bên cạnh giường bệnh, cô lại thấy xót xa nhiều hơn.
Trở về căn cứ, Vi An thu dọn đồ đạc của mình, cô chỉ lấy một số quần áo và di vật của mẹ mang theo. Thứ duy nhất có hình bóng Lý Kiệt được cô đem theo, chính là bức tranh của mẹ cô. Còn lại những thứ khác, cô đều để lại.
" Vi An, cô muốn đi thật sao?" A Hiên đi vào hỏi, từ lâu hắn đã xem cô là chị dâu rồi, hắn cũng rất quý cô.
" Ừ, tôi không muốn ở đây làm phiền mọi người nữa! A Hiên, cảm ơn cậu và mọi người đã chăm sóc cho tôi, hãy giúp tôi nói lời cảm ơn với mọi người. Không còn sớm nữa, tôi và Chu quản gia phải đi đây!" Vi An không muốn dông dài, cô sợ mình sẽ mềm lòng.
Cô và Chu quản gia mang hành lý lên xe, khởi động và rời khỏi nơi đó.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_