Tiêu Trân Di vẻ mặt dửng dưng đứng nhìn, bà ta cảm thấy rất hài lòng, bởi vì Vi Bối Nhi rất giống bà ta, thủ đoạn tàn nhẫn không chút chần chừ.
" Vi An, nhìn gương mặt này của mày, lại làm tao nhớ đến Trần Thi Vân. Mày biết không? Mày sở hữu hết vẻ đẹp của ả ta, mà tao thì không thích như vậy chút nào!" Tiêu Trân Di kéo Vi Bối Nhi lùi về phía sau, bà ta ngồi xổm trước mặt Vi An nói, âm thanh của sự ghen ghét đến rồi cực điểm.
" Hừm, tôi cũng không thích nhìn gương mặt can thiệp đầy dao kéo của bà đâu! Đừng cố xuất hiện trước mặt tôi làm gì! Bà muốn tài sản của Vi Vĩ Đình, tôi nhường hết đấy." Vi An khỉnh bỉ đáp lời của bà ta.
Tiêu Trân Di gương mặt không chút thay đổi, bà ta nhìn Vi An một lúc lâu, mà chẳng hề chớp mắt.
" Tao cần mày phải nhường sao? Thứ tao muốn, tao sẽ tự lấy!" Bà ta đôi mắt đầy sự tham vọng nói.
" Mày có biết bây giờ tao muốn gì không? Tao chính là muốn cái mạng của mày!" Bà ta giật tóc Vi An kéo lên nói.
" Bà đúng là con quỷ thâm độc mà! Vi Vĩ Đình là không có mắt, nên mới chọn bà làm vợ!" Vi An khóe môi đưa lên cao châm chọc.
" Vậy thì đã sao? Nhưng cuối cùng tao là người sống sót, còn mẹ của mày trở thành một cô hồn dã quỷ xấu xí! Thâm độc cũng có cái tốt của nó." Tiêu Trân Di không những không xấu hổ, mà ngược lại còn vô cùng tự hào.
" Mày có biết tại sao mẹ mày lại bị hủy dung không? Là do một tay tao dàn dựng đấy, con ả người mẫu kia cũng là do tao mua chuộc!" Tiêu Trân Di hào hứng nói cho cô nghe.
Vi An bất ngờ trợn tròn mắt, thì ra mẹ cô bị người đàn bà đê tiện này hãm hại, vậy mà bấy lâu nay cô không hề biết. Người mẹ đáng thương của cô, lại bị tiện nhân trước mặt này đưa vào bẫy.
" Khốn nạn!" Vi An dùng hết sức lực gào lên thống khổ.
" Vẫn chưa hết đâu, mẹ mày phải tự tử mà chết cũng do một tay tao làm nên, tao đã nói với ả là mình mang thai với Vĩ Đình rồi. Mày biết không, gương mặt thống khổ của ả ta lúc đó khiến tao rất sảng khoái, thật sự sảng khoái!"
" Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?" Vi An gục đầu dưới đất, tim cô đau nhói vì từng lời Tiêu Trân Di nói, cô không thể chịu nổi nữa, cô đang rất khó thở.
Nghĩ đến hình ảnh con dao cắm sâu vào ngực của mẹ mình hôm đó, máu tươi chảy đầy dưới đất, tim cô như có ai bóp nghẹn. Suy nghĩ duy nhất của cô ngay lúc này, chính là giết chết người đàn bà vô sỉ ngay trước mặt.
" Mày hỏi tại sao? Tại vì tao không ưa vẻ mặt giả vờ lương thiện của mẹ mày, tao ghét cay ghét đắng ánh mắt thương hại ả dành cho tao. Tao căm ghét tất cả mọi thứ của ả, mẹ mày thì có gì hơn tao chứ. Vì sao những thứ tốt đẹp đều dành cho ả? Ngay cả Cung học trưởng mà tao yêu nhất, cũng bị ả ta giành mất."
" Tao đã thề, sẽ khiến cho Trần Thi Vân phải nhận lấy những tổn thương tao đã chịu! Ông trời thật có mắt mà, cuối cùng ả cũng phải thua tao. Người đàn ông tao yêu bị ả cướp đi, thì tao sẽ cướp lấy người đàn ông ả yêu say đắm!"
" Vì thứ tình yêu ngu ngốc đó, mà bà nhẫn tâm hại mẹ của tôi phải chết trong uất hận! Tiêu Trân Di, tôi sẽ giết chết bà!" Vi An nghiến răng nhấn mạnh từng chữ.
" Mày không có cơ hội đâu! Đến lúc mày phải xuống địa ngục với mẹ của mày rồi!" Bà ta nở nụ cười quỷ dị tràn đầy sự độc ác nói.
" Mau đổ thuốc này vào miệng nó! Sau đó các ngươi cứ từ từ hưởng thụ!" Tiêu Trân Di quay sang hai tên khốn kia ra lệnh.
" Cảm ơn Tiêu phu nhân! Chúng tôi sẽ không để bà phải thất vọng đâu!" Bọn chúng hớn hở ra mặt trả lời, rồi nhận lấy lọ thuốc nhỏ bà ta đang cầm.
" Mẹ, người quên mất thứ này rồi!" Vi Bối Nhi đang đứng cũng lên tiếng, cô ta lấy trong túi ra một ống tiêm nhỏ.
" Chỉ cần tiêm hết thứ này vào người nó, thì nó sẽ nhanh chóng đi gặp người mẹ thân yêu của nó." Thứ cô ta đang cầm là chất cấm, chỉ cần tiêm quá liều, sẽ sốc thuốc mà chết.
" Ồ, con tính toán rất chu đáo! Không hổ là con gái của mẹ!" Tiêu Trân Di khen ngợi cô ta, gật đầu hài lòng.
Dặn dò xong xuôi, hai mẹ con bà ta thong thả rời khỏi đó.
" Bà đứng lại đó cho tôi!" Vi An bất lực gọi với theo.
" Câm cái miệng lại ngay cho tao!" Một tên giữ lấy Vi An, bóp miệng của cô, tên còn lại thì đổ thuốc vào. Ánh mắt bọn chúng đầy dâm dục.
Vi An không thể giẫy giụa được, nước mắt cô lăn dài trên má. Kết cục của cô sẽ giống mẹ của mình sao? Cô không cam tâm, cô muốn trả thù.
Lý Kiệt lúc này thương thế rất nặng, hắn tạm thời tự cầm máu cho cánh tay của mình. Xe chạy đến khu nhà hoang, hắn nhìn thấy chiếc xe đã chở cô đỗ ở bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng dừng xe lại, rồi chậm rãi đi vào trong, hơi thở của hắn bắt đầu nặng nề hơn. Người bình thường chắc đã ngất xỉu từ lâu, nhưng không biết điều gì có thể khiến hắn tỉnh táo đến lúc này.