Đinh Tiểu Lộ còn đang ngơ ngác nhìn hắn, thì Đông Phương Tước đã cầm nón bảo hiểm đội lên cho cô. Động tác của hắn vậy mà ôn nhu.
" Mau lên xe đi!" Xong xuôi hắn nhìn cô mà lên tiếng.
Đinh Tiểu Lộ không hiểu sao lại nghe lời hắn, cô cũng nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi lên xe.
" Ôm cho chặt vào!" Đông Phương Tước lại nói.
" Tại sao tôi phải ôm anh chứ! Đinh Tiểu Lộ cứng miệng nói.
Đông Phương Tước không nói nữa, hắn nhếch môi đưa lên cao. Động tác thuần thục mà khởi động xe.
" Rừmrrrrr Rừmrrrrrr" Động cơ xe vang lên inh ỏi.
Đinh Tiểu Lộ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thì Đông Phương Tước đã phóng nhanh xe về phía trước. Cô bất ngờ, hai tay ôm chầm lấy eo hắn.
" Đã bảo em là phải ôm tôi cho chặt vào rồi!" Đông Phương Tước mặt vô biểu tình nói.
" Anh là cái đồ cơ hội!" Đinh Tiểu Lộ ngượng ngùng đáp lời hắn.
Đông Phương Tước mỉm cười đắc ý, hắn lên ga xe phóng nhanh về phía trước. Đinh Tiểu Lộ cả người cứ như muốn bay ra ngoài, cô ôm sát người Đông Phương Tước.
Với tốc độ nhanh như vậy, Đinh Tiểu Lộ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cơ thể cô run cầm cập vì gió đêm thổi rất lạnh. Chỉ một lát sau cô lại cảm thấy sảng khoái, tâm trạng dường như tốt hơn một chút. Cả đoạn đường khá là vắng vẻ, dường như chỉ có cô và hắn mà thôi.
" Ahhhhhhhh!" Đinh Tiểu Lộ không nhịn được mà hét lớn, cứ như có bao nhiêu gánh nặng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-dai-ca-coi-ra-di-nao/1831359/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.