Chương trước
Chương sau
Đông Phương Tước bất ngờ, nhất thời không tránh kịp, viên đạn bay nhanh một đường, ghim sâu vào ngực trái của hắn. Đông Phương Tước đau đớn khụy xuống, tay giữ chặt vết thương, hơi thở của hắn nặng nề hơn.
" Mày còn đứng lên được không vậy? Để tao gọi thêm người đến tiếp mày!" Mộc Từ Khiêm khoái chí lên tiếng, hắn thật sự vui sướng khi Đông Phương Tước thất thế.
Hắn nói xong, thì bên ngoài có hơn năm mươi người đi vào, tên nào cũng cơ bắp lực lưỡng, tay cầm hung khí diễu võ dương oai.
" Tiểu nhân!" Đông Phương Tước tay chống xuống sàn, để ngăn không cho mình gục ngã, hắn nhìn Mộc Từ Khiêm nói, giọng đầy khinh thường. Khuôn mặt của Đông Phương Tước đã nhiễm đầy huyết sắc, máu của hắn và máu của kẻ thù. Càng nhìn hắn, càng thấy quỷ dị, đáng sợ.
Trông hắn bây giờ thật giống với biệt danh Lucifer, dù thương tích đầy mình sức cùng lực kiệt, có thể hắn sẽ thua. Nhưng đối diện với kẻ thù, Đông Phương Tước không hề sợ hãi hay chùn bước, ngược lại hắn rất kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo ngút trời này, chính là tội lỗi lớn nhất của Lucifer, con quỷ của địa ngục.
" Tiểu nhân thì sao!? Miễn là mày đau khổ! À nhầm, miễn là mày phải chết!" Mộc Từ Khiêm có hơi sợ, khi nhìn thấy khuôn mặt quỷ dị của Đông Phương Tước. Nhưng ngay sau đó, hắn liền chấn chỉnh lại cảm xúc.
" Các ngươi cứ từ từ chơi với hắn, ta muốn thấy hắn tuyệt vọng!"
Mộc Từ Khiêm nói lớn, những tên đàn em của hắn lại bắt đầu tấn công Đông Phương Tước. Những tên này không giống như những tên lúc nãy, chúng khỏe hơn rất nhiều, Đông Phương Tước phải vất vả lắm mới hạ được một vài tên.
" Mày có thích không? Lúc nãy chỉ là món khai vị thôi, bây giờ mới là món chính." Mộc Từ Khiêm nhàn nhã ngồi trên ghế xem.
" Hự!"
Đông Phương Tước thất thế, hắn không chống đỡ nổi, hắn đã mất quá nhiều máu, thương thế càng ngày càng nặng. Một tên trong đó dùng gậy đánh mạnh vào chân Đông Phương Tước, khiến cơ thể của hắn không chịu nổi mà gục xuống.
" Hết giờ chơi rồi, Đông Phương Tước! Mày làm tao tổn thất không nhỏ, nhưng để lấy cái mạng chó của mày, thì cũng không lỗ vốn."
" Kết liễu hắn!" Mộc Từ Khiêm lạnh giọng nói.
Cơ thể vô lực, căn bản là hắn không còn khả năng chống trả nữa, Đông Phương Tước trừng mắt nhìn hắn, bình thản đón nhận cái chết. Một tên to cao đứng trước mặt Đông Phương Tước, tay hắn cầm Katana, vung lên cao mạnh mẽ chém xuống.
" Kengg!" Âm thanh vang lên.

Đông Phương Tước bất ngờ, hắn giật mình khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc trước mặt.
Đinh Tiểu Lộ sử dụng Katana ngăn cản đường kiếm của tên kia, mạnh mẽ gạt phăng thanh kiếm của hắn. Bị cô tấn công bất ngờ, nên hắn không thể đỡ được đòn của cô, Đinh Tiểu Lộ xoay người tung một cước vào mặt hắn, khiến hắn ngã nhào ra đất.
" Muốn lấy mạng hắn phải hỏi ý của ta trước!" Đinh Tiểu Lộ giẫm mạnh vào người hắn, cô uyển chuyển xoay kiếm, cho hắn một nhát chí mạng.
" Tốt, rất tốt! Cứ nghĩ hắn không mang ngươi đến, ta còn lo là không biết tìm ngươi ở đâu. Ngươi đã ở đây thì ta phải đỡ mất công đi tìm rồi." Mộc Từ Khiêm phấn khích khi thấy Đinh Tiểu Lộ xuất hiện.
" Tiểu Lộ, tôi không cho phép em đến đây! Mau trở về cho tôi!" Đông Phương Tước khó nhọc nói, hắn cũng ngỡ ngàng khi thấy cô.
" Anh nghĩ anh bây giờ, có thể ra lệnh cho tôi sao? Tôi ở đây là vì muốn trả thù cho Hứa quản gia, chứ không phải vì anh." Đinh Tiểu Lộ liếc mắt nhìn Đông Phương Tước trả lời.
" Nhìn anh bây giờ xem, đứng còn không nổi!" Miệng thì lạnh lùng, nhưng trong lòng cô rất khó chịu, khi thấy hắn như vậy.
" Không cần em quản, mau đi về cho tôi!" Đông Phương Tước gằn giọng nói.
" Hahaha! Mày đang nằm mơ sao? Hai đứa bây sẽ được bồi tán chung tại đây. Muốn chạy, không có khả năng." Mộc Từ Khiêm cười ha hả lên tiếng.
" Vậy ta sẽ giết ngươi trước, rồi rời khỏi đây!" Đinh Tiểu Lộ trừng mắt nói lớn, cô cầm kiếm tấn công trước.
" Một đấu với ba mươi sao? Ta thật mong chờ." Mộc Từ Khiêm cười nửa miệng nói nhỏ.
" Các ngươi đừng giết, bắt sống ả cho ta, sau đó ta sẽ cho các ngươi chơi chết ả." Mộc Từ Khiêm khốn nạn ra lệnh cho người của hắn.
Nhìn Đinh Tiểu Lộ chật vật đấu với chúng, cơ thể bé nhỏ của cô vậy mà lại mạnh mẽ, không một chút sợ sệt. Đinh Tiểu Lộ cũng như Đông Phương Tước, cô chỉ nhắm vào những chổ hiểm, mỗi đòn tấn công đều trúng đích.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô sử dụng kiếm, lại vô cùng thuần thục, kỹ thuật kiếm của cô cũng rất tốt, tuy còn có một vài chỗ sai sót, nhưng không phải vấn đề gì lớn.
Đông Phương Tước không thể để cô một mình chống lại bọn chúng để cứu mạng hắn, hắn từ từ đứng lên. Cùng với Đinh Tiểu Lộ song kiếm hợp bích, hai người kết hợp với nhau vậy mà lại hay. Hắn bù đắp thiếu sót cho cô, để cô ra đòn quyết định.
người của Mộc Từ Khiêm cũng không chống đỡ nổi, mà chết dần.
" Chó chết! Tao sẽ giết chết tụi bây" Hắn đứng đó bực tức mà chửi thề.
Hắn lại đưa nòng súng về phía Đông Phương Tước.
" Đoàng!"
" Đông Phương Tước, cẩn thận!" Đinh Tiểu Lộ nhìn thấy, cô hét lên. Cơ thể cô tự động di chuyển, Đinh Tiểu Lộ đứng chắn trước hắn.
" Tiểu Lộ!" Đông Phương Tước nghe tiếng cô gọi, hắn quay đầu lại thì đã thấy cô ngã xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.