Hàn lão đại ngã chỏng vó nằm ở trên giường bệnh, hai con mắt trừng thật to, mắt không chớp nhìn trần nhà, người không biết còn tưởng rằng người này thật là chết không nhắm mắt. Không biết, Hàn lão đại tự hỏi, sống trong đời tối trọng yếu phải một lần tự hỏi, mặc kệ kết quả như thế nào, cái này cũng là một bước ngoặt quan trọng của đại não của Hàn lão đại không có thuốc nào cứu được. Dưới đây là tổng kết của chính Hàn lão đại, nếu có chỗ không đúng thỉnh thứ lỗi cho đại não của Hàn lão đại đã không có thuốc nào cứu được:
Sự tình là như vậy, lúc đầu, ta cùng Ngụy Tỉnh tiểu tử kia vận mệnh tình cờ gặp gỡ tại quán bar, ta đối tiểu tử kia nhất kiến chung tình, nhưng tiểu tử kia không biết xấu hổ, dám thừa dịp lão tử uống say ở trước mặt tiểu đệ lão tử làm cho lão tử mặt vô tồn (không còn mặt mũi)! Nhưng lão tử khoan dung, tha thứ hắn, cũng đăng môn bái phỏng, hẹn hắn cùng nhau ăn lẩu. Mẹ nó! Lão tử thật sự là quá vĩ đại! Ngụy Tỉnh tiểu tử kia rất hợp lão tử ăn uống! Sau đó, là con chó kia của Ngụy Tỉnh, con chó này sau này chắc chắn loại bỏ nó! Có lão tử không có hắn có hắn không có lão tử! Chậm đã, lạc đề, tiếp tục. Ân, đến đâu? Đúng rồi, đến đăng môn bái phỏng (tới nhà thăm hỏi). Lão tử thừa nhận, nơi này cai đầu lão tử thiên tài vậy đầu xuất hiện sơ suất, không nên lấy chó của Ngụy Tỉnh ra trêu đùa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-bang-lao-dai-nhi-toan-mao/187136/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.