Màn đêm sương dày đặc che khuất tầm nhìn ánh trăng đang ngủ yên, bầu không khí trở nên âm u thảm đạm nhưng chẳng thấy cơn mưa nào đổ xuống.
Không hiểu sao thần sấm lại vung rìu tạo vài tia sét đánh rầm rầm vang cả trời đất, hòa lẫn tiếng la thất thanh của hai người. Một hồi rất lâu sếp Vu và Ngọc Phụng mới bình tĩnh trở lại.
Nhưng vẫn còn chút sợ hãi, mỗi lần linh hồn chàng thám tử họ Ngô tên Thế Thành tiến tới với gương mặt trắng toát lẫn hơi khí lạnh giá hơn cả băng tuyết, họ lại lùi vài bước cách xa.
Ngọc Phụng cô núp sau lưng sếp Vu, tay nắm chặt nhàu nát cả vai áo của anh vẫn chưa hết sợ, ánh mắt cứ nhìn rồi lại ngước xuống với cảm giác vừa bất ngờ vừa hơi sợ.
Bởi vì suốt hành trình thám hiểm và khám phá nhiều nơi bỏ hoang, đây là đầu tiên cô đối diện trước một linh hồn. Tự dưng trong đầu Ngọc Phụng lại gợi nhớ tình huống chập điện phát nổ ban nãy, nghĩ đến đó liền vỗ vai Chính Long anh liên hồi và nói.
- Sếp Vu có khi nào chúng ta chết rồi không...
Anh quay qua nhìn Ngọc Phụng bằng cặp mắt hơi hoang mang, tưởng là do cô hoảng quá nên nghĩ linh tinh, cho tới khi nhắc lại tình huống chập điện và phát nổ ban nãy. Sếp Vu dường như chết lặng bởi vì quá nhiều dự định và ước mơ chưa thực hiện hết.
Về phía linh hồn Thế Thành thấy hai người có vẻ gục ngã và bất lực, nên liền cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-bach-tham-tu/2938628/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.