Triển Nhược Trần trừng mắt, gân trên trán nổi lên, trầm giọng :
- Đoạn Nhĩ Sinh, Triển mỗ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi ấn định đi!
Đoạn Nhĩ Sinh bỗng cất giọng cười ha hả, sau đó kéo Đoạn Phương Cô đến gần, nụ cười vẫn không dứt...
Đoạn Phương Cô đã kinh nộ kêu lên :
- Cha, cha thọ thương rồi!
Cô ta quay đầu ném ánh mắt phẫn nộ nhìn Triển Nhược Trần, quát :
- Tính Triển kia, lại là ngươi!
Triển Nhược Trần vẫn không thay đổi nét mặt, cất giọng :
- Vì ngươi, nên ta không giết phụ thân ngươi!
Đoạn Phương Cô cuồng nộ hét lên :
- Sao không nói là vì Kim quả phụ? Ngươi nếu giết chết cha ta, ngươi biết ta thề giết Kim quả phụ...
Đoạn Nhĩ Sinh chợt cất cao giọng :
- Các huynh đệ Cô Lâu bang, chúng ta đi!
Bọn đại hán áo tro như gió cuốn mây lùa chỉ trong nháy mắt đã kéo nhau đi mất không còn một người!
Người của Kim Gia lâu tập trung đứng trước lồng sắt. Triển Nhược Trần mở lồng sắt ra, thấy Kim Thân Vô Ngân hai chân bị đùng dây sắt quấn quanh, hai tay cũng bị treo lên hai bên lồng.
Triển Nhược Trần mở dây đưa tay đỡ, Kim Thân Vô Ngân vội lắc đầu bảo :
- Hài tử, mẹ ngồi trong lồng này mười hai ngày, tay chân đã tê liệt khó cử động được, trước hết đi kiếm cái kiệu, nhanh trở về Kim Gia lâu!
Triển Nhược Trần căm hận nói :
- Mẹ, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-bach-long-kiem/2166763/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.