Chương trước
Chương sau
Châu Thiếu Phàm giả?
Hẳn là vậy rồi, cuộc dàn cảnh của bọn Yến Thiên Y đã chứng minh rõ rệt.
Tuy nhiên, giả Châu Thiếu Phàm cố trấn định tâm thần, vờ kinh hãi kêu lên :
- Khôi Thủ! Sao lại có cuộc này, Khôi Thủ lại có ý tứ gì? Châu Thiếu Phàm chẳng hiểu chi hết!
Yến Thiên Y điểm một nụ cười :
- Kịch! Một tấn kịch thôi! Này, Công Tôn Hoang Mộc, bằng hữu đã diễn nhiều tấn kịch cho bọn tại hạ xem, từ hai tháng nay rồi, chẳng lẽ có vay mà không có trả? Cho nên, tại hạ thấy cần phải đáp lễ, vậy thôi! Hy vọng tấn kịch của tại hạ không đến đỗi quá tầm thường.
Giả Châu Thiếu Phàm, mà cũng là Công Tôn Hoang Mộc sững sờ.
Nhìn Yến Thiên Y một phút, bỗng y bật cười lớn, ngẩng mặt lên không, đưa tay vuốt từ trán xuống cằm.
Một dung mạo lạ hiện ra trước mắt bọn Yến Thiên Y!
Mặt vuông, mày rậm, mắt nhỏ, nhưng không râu.
Ánh mắt của y ngời tà ý, ánh mắt đó chỉ có nơi những kẻ chuyên sống về ảo thuật, lanh xảo phi thường.
Nhìn đối tượng một lúc, bọn Yến Thiên Y lại nhìn đến những vật hóa trang do y vừa tháo gỡ, quăng ném tứ tung.
Sau cùng, Yến Thiên Y cất tiếng :
- Công Tôn Hoang Mộc! Tại hạ không ngờ, người gây biến cố cho Thanh Long xã lại chính là bằng hữu! Bằng hữu đã làm nhiều tội ác, dù tại hạ hoan nghênh xảo thuật của bằng hữu đến đâu, cũng không thể dung thứ. Đã đến giờ bằng hữu đền tội, bằng hữu nên sáng suốt nhận định tình thế, mất phần chủ động rồi, bằng hữu đừng cưỡng lại vận số làm gì, nên thức thời bó tay nhận tội đi!
Công Tôn Hoang Mộc bật cười lớn :
- Thì ra, ngươi đã truy ra lai lịch của ta! Khá lắm! Khá lắm!
Đoạn, y trầm giọng hỏi :
- Làm sao ngươi khám phá được bí mật của ta?
Yến Thiên Y cười nhẹ :
- Nhân vô thập toàn! Cho dù ngươi có tâm cơ mưu trí đến đâu, trăm lần thành công thì cũng có lần thất bại, kế hoạch của ngươi chu đáo kín mật đến đâu, cũng phải có một sơ hở, bất cứ cái gì do nhân tạo ra thì cũng không thể là vẹn toàn. Ngươi có sơ hở thì tự nhiên ta phải có cách khám phá chứ!
Công Tôn Hoang Mộc hừ một tiếng :
- Được lắm, vỏ quít dầy, gặp móng tay nhọn, ta nhận bại. Song, hiện tại, với cuộc dàn cảnh đó, ngươi muốn gì?
Yến Thiên Y đáp ngoài câu hỏi :
- Ta muốn hỏi ngươi, giữa ngươi và Thanh Long xã, oan cừu như thế nào mà ngươi luôn chực dịp xuống tay độc? Thiết tưởng, vụ Mã Hà Ba chín năm về trước, đâu có phải là quan trọng? Cạnh tranh nghề nghiệp là sự thường mà, ai khôn khéo thì được nhiều lợi tức, ai vụng dại thì lỗ vốn, mất lời, chứ nào phải là cuộc đoạt quyền, cướp lợi bằng tranh chấp đổ máu? Huống chi, Công Tôn Đại Khí lại chết vì bịnh hoạn?
Công Tôn Hoang Mộc rít lên :
- Nếu ngươi không cạnh tranh nghề nghiệp, thì Đại Khí đâu có lâm vào cảnh sa sút, uất tức, ưu phiền, thì làm gì mang tâm bịnh? Trách nhiệm hoàn toàn về ngươi, đừng dùng ngoa ngôn xảo ngữ chạy tội!
Yến Thiên Y cau mày :
- Tuy nhiên, chẳng lẽ vì một cuộc thất bại trong việc kinh doanh mà ngươi lại gây thành nhiều huyết án?
Công Tôn Hoang Mộc căm hờn :
- Ta không cần biết chi hết, ta chỉ biết là cái chết của em ta, do Thanh Long xã các ngươi gây nên!
Yến Thiên Y gật gù :
- Cũng được! Tùy tiện ngươi muốn hành động thế nào, ta sẵn sàng hoan nghinh mọi biểu thị của ngươi. Ngươi đã gây ra huyết án trong Thanh Long xã, thì ta phải lấy máu rửa oan cừu. Máu của ngươi! Cuộc dàn cảnh hôm nay, sở dĩ có là vì mục đích lấy máu rửa hận. Đó, ta đã phúc đáp câu hỏi của ngươi rồi, vậy ngươi hãy chuẩn bị đối phó!
Hướng qua Đồ Trương Mục, Yến Thiên Y bảo :
- Bắt tay vào việc đi, lão Đồ!
Đồ Trương Mục lập tức quày đầu ngựa, chạy đi về phía trước.
Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức theo sau liền.
Cuộc chiến khắp khai diễn, người ta cần có viện thủ, càng nhiều càng tốt, thế mà Yến Thiên Y lại phân tán lực lượng?
Chàng sai bọn Đồ Trương Mục đi đâu?
Công Tôn Hoang Mộc lấy làm lạ, trừng mắt hỏi :
- Ngươi bảo bọn đó đi đâu thế, Yến Thiên Y?
Yến Thiên Y điểm một nụ cười :
- Nếu ta không lầm, thì ngươi có tất cả bốn thủ hạ. Trong số đó ta giết một, ngươi cho rắn độc cắn chết một, còn lại hai. Hai tên này đang mai phục phía trước, chờ bốn thủ hạ của Bao Tử Thành đến nơi, là chúng ra tay hạ sát. Ta sai bọn Đồ Trương Mục đến chỗ mai phục, thu thập chúng.
Công Tôn Hoang Mộc hét lên :
- Ngươi tàn độc lắm, Yến Thiên Y!
Yến Thiên Y lại cười :
- Bất quá, ăn miếng trả miếng, chứ tàn độc sao bằng ngươi?
Công Tôn Hoang Mộc lại quát một tiếng to, nhún chân tung mình lên không, vung tay quăng xuống phía sau lưng Âm Phụ Cửu một nắm ám khí màu xanh biếc, chớp ngời.
Đồng thời gian, y lộn người đáp xuống cạnh Yến Thiên Y, nơi tay chẳng rõ từ lúc nào, đã có thanh Phong Vỹ Kiếm, kiếm theo tay chớp lên, màu xanh của chất độc chớp sáng, ánh sáng vẻ thành một đường dài, xẹt đến Yến Thiên Y!
Một vật sáng xanh xẹt đến, nhưng mục tiêu có đến mười hai điểm, kiếm phong nhắm vào mười hai nhược điểm trên người Yến Thiên Y vút tới.
Hét to một tiếng, Âm Phụ Cửu tung mình cao hơn ba trượng, tránh ám khí. Lão ta tránh cho mình được, nhưng con ngựa lảnh trọn số ám khí đó, ám khí có độc, chất độc cực mạnh, ngựa trúng ám khí, ngã xuống liền.
Ám khí, Tâm Ma Thoa!
Hoang Mộc nhanh, Yến Thiên Y còn nhanh hơn, vừa thấy Phong Vỹ Kiếm chớp lên, Yến Thiên Y đã lao vút người lên không, nhảy ngang qua đầu Hoang Mộc.
Mười hai nhát kiếm của Hoang Mộc đâm vào khoảng không.
Y biến chiêu cực nhanh, lập tức trầm cổ tay xuống, nhấc mũi kiếm ngược lên, rồi từ đó đâm thốc luôn theo Yến Thiên Y!
Yến Thiên Y từ bên trên loang thanh Thái A kiếm nửa vòng, thanh kiếm chiếu thẳng xuống, kiếm khí bốc ra, tạo thành một áp lực kinh hồn, đè nặng.
Công Tôn Hoang Mộc cả sợ, cấp tốc hụp mình xuống, lạng qua một bên.
Vừa lúc đó, Âm Phụ Cửu xông vào, tay tả vung một mảng lưới bung ra, chụp tới, đồng thời tay hữu cũng vung luôn ngọn cương xoa đen nhánh chớp loáng, phóng ngay vào mặt đối phương.
Chưa kịp đối phó với Âm Phụ Cửu, Hoang Mộc cử kiếm nghinh đón nhát kiếm thứ hai của Yến Thiên Y!
Kiếm chạm kiếm, bật thành tiếng vang ngân dài dài, lửa bắn tung tóe.
Nhưng nhát kiếm đó bất quá Yến Thiên Y xuất phát cầm chân Hoang Mộc, chiêu chân chánh phải do Chiếu Nhật Đoản Kiếm đưa sang.
Trong khi hai mũi kiếm chạm nhau, Yến Thiên Y đã đưa tay tả rút thanh Chiếu Nhật Đoản Kiếm cài nơi ngực, quét ra một vòng.
Kiếm chạm kiếm rồi, Hoang Mộc nhảy lùi về phía hậu ba bước, chỉ nghe ran rát nơi ngực, chứ không thấy Yến Thiên Y xuất phát Chiếu Nhật Đoản Kiếm, bởi chàng rút kiếm cực nhanh, quét nhanh, quét nhanh rồi cài nhanh vào chỗ cũ.
Hoang Mộc lùi lại rồi, chàng đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo.
Trù bộ ổn định rồi, Công Tôn Hoang Mộc nhìn xuống ngực.
Máu! Máu tuôn nhiều quá, thấm ướt cả ngực áo, máu còn chảy ròng ròng xuống quần.
Máu ra nhiều, chứng tỏ vết thương rất sâu.
Thương tích nơi ngực rất sâu, nhát kiếm hiển nhiên phải chạm vào một chỗ nhược.
Rời ánh mắt khỏi ngực, y nhìn sang Yến Thiên Y.
Ánh mắt biểu hiện niềm căm hờn cao độ, mắt trợn trừng một lúc, sau cùng, đôi chân rung rung, người từ từ ngã.
Công Tôn Hoang Mộc chết mà không thốt lên một lời.
Âm Phụ Cửu vọt mình tới, tay hữu cử cao, ngọn cương xoa màu đen chớp loáng.
Yến Thiên Y gọi :
- Đừng, Phụ Cửu!
Âm Phụ Cửu hậm hực :
- Cái thứ đó, dù có phân thây trăm ngàn đoạn, cũng chưa bù được với tội ác!
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Y chỉ ác với Thanh Long xã chứ chưa ác với đời, chúng ta không nên vì tư thù mà báo oán đến cả xác chết. Đời sẽ lên án chúng ta là tàn nhẫn, là kém tư cách anh hùng. Người ta nói, chết là hết chuyện kia mà!
Bao Tử Thành bước tới chúc mừng Yến Thiên Y thành công, và cảm tạ chàng cứu nạn.
Bỗng, Yến Thiên Y chụp ngực áo Bao Tử Thành, quăng y ra xa xa, đồng thời rút thanh Chiếu Nhật Đoản Kiếm chém xuống chỗ y đứng.
Bao Tử Thành kinh hãi, chẳng biết vị Khôi Thủ có ý tứ gì.
Chính Âm Phụ Cửu cũng ngạc nhiên.
Cả hai cùng nhìn xuống đất.
Một con rắn độc, rất nhỏ, bị thanh kiếm chặt làm ba đoạn.
Yến Thiên Y thốt :
- Công Tôn Hoang Mộc chuyên huấn luyện loại rắn đó, chính y đã phóng một con, sát hại một tên thuộc hạ ngày trước tại Sở Giác Lãnh. Phụ Cửu hãy bước tới, lục soát trong người y, hẳn là có một cái túi hay một cái hộp chi đó, chứa loại rắn này, y ngã xuống, rắn bị kinh động, bò ra, Bao Tử Thành đứng gần, nên bị con rắn thứ nhất đánh hơi, tìm đến trước.
Âm Phụ Cửu bước tới, dùng ngọn xoa vít vít nơi mình Công Tôn Hoang Mộc.
Đúng như Yến Thiên Y đã nói, ngọn xoa chạm một chiếc hộp nơi hông Hoang Mộc, hộp văng ra ngoài, nắp hộp rơi mất từ lúc nào chẳng rõ, từ trong hộp độ mười con rắn nhỏ vọt ra.
Âm Phụ Cửu vung ngọn cương xoa, đập chết số rắn đó.
Yến Thiên Y bèn hạ lệnh gom thuộc hạ lại, cùng nhau trở về Tấn Thành.
Bọn Đồ Trương Mục lúc đó cũng đã trở lại, bọn họ thanh toán dễ dàng hai tên thủ hạ của Công Tôn Hoang Mộc.
Nể tình Ưng Thanh Qua, Yến Thiên Y dành trường hợp giảm khinh cho Châu Thiếu Phàm. Thay vì xử quyết ngay khi trở về Tổng đường, chàng hạ lênh giam cầm Châu Thiếu Phàm trong thời hạn ba năm, sau đó, sẽ nghị án. Chàng cũng muốn tha luôn cho y, song ngại trái quy luật của bổn Xã, nên tạm thời quản thúc y lại một nơi, chờ có dịp thuận tiện, sẽ cho y lập công chuộc tội. Dù sao thì y cũng chẳng đến đỗi phản bội đệ huynh, bất quá vì sinh con ngỗ nghịch mà chuốc họa vào thân thôi.
Đứa con trai của Châu Thiếu Phàm, từ ngày Châu Thiếu Phàm phát giác ra vụ trộm bạc, đã bỏ nhà đi biệt, không ai rõ hắn hạ lạc phương trời nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.