Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
Giữa trưa 12 giờ, Tề Vân Vân thức dậy trong một trận lay động. . .
"Cô ơi, cô ơi, phòng tổng thống đã trả phòng, sao cô vẫn còn đang ngủ ở nơi này!" Phục vụ dọn dẹp rung tỉnh cô.
"Cái gì!" Tề Vân Vân nghe thấy lời này, từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ thấy cửa phòng đang mở ra, bên ngoài cũng có người đang dọn dẹp.
"Ưng đâu?" Cô ôm đầu căng đau vội vàng xuống giường, cũng không kịp mang giầy chạy tới gọi phòng của anh, có hai người phục vụ đang dọn dẹp, không thấy Ưng Tư Lạc, cũng không thấy đống đồ ăn vặt kia của cô. . . Tối hôm qua giống như một giấc mộng.
Nhìn xuống đồng hồ, đã mười hai giờ, thời gian chuyến bay là sáu giờ sáng, anh đã sớm rời khỏi.
Làm sao không gọi cô dậy? Là vì luyến tiếc cô sao? Nếu vậy anh cũng nên để lại một câu một chữ chứ. . .
"Xin hỏi anh Ưng có nhắn lại gì hay không?" Cô hỏi phục vụ đang trải giường chiếu.
"Không có!" Phục vụ quay đầu lại nói.
Trong lòng Tề Vân Vân tràn đầy cô đơn, nhất định là anh đau lòng quá độ, căn phòng này mất đi sự dịu dàng của anh, trở nên rất lạnh lẽo, cũng chỉ như phòng ở khách sạn bình thường, làm cho người ta không muốn ở lâu.
"Cô ơi, cô muốn tiếp ở sao?" Phục vụ đã đánh thức cô hồi nãy tới đây hỏi cô.
Cô lắc đầu."Chờ tôi một chút, tôi rửa mặt xong lập tức đi ngay."
Mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ba-tuoc-vui-ve/3259858/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.