"Hôn tạm biệt em đi! Em phải về nhà." Thứ nên nói thì không nói ra miệng, không nên nói lại nói mạnh mẽ, đônthật là không quản được cái miệng nhỏ của mình, nói không chừng sau một khắc cô sẽ khống chế không được mở miệng bằng lòng đi Venice với anh...
"Anh tiễn em." Anh ôm cô thật chặt.
"Không muốn." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể khẽ run, chỗ sâu trong cặp mắt đen như đá quý kia của anh, toát ra lưu luyến với cô, giống như muốn nói cô mà đi, anh cũng chẳng còn lại gì nữa.
Cô hận mình thật tàn nhẫn, cô cần gì để anh ở lại đây một mình trong căn phòng tổng thống vắng ngắt này?
"Nói cho anh biết làm sao tìm được chỗ em ở, đừng để cho anh không tìm được em nữa." đônLời nói của anh gõ vào trái tim nhỏ bé nhạy cảm của cô, trìu mến trong lòng đối với anh đã vượt qua phạm vi lý trí.
"Anh tuyệt đối sẽ tìm được em, nhà em ở khu phía đông, em có thể viết xuống địa chỉ, và số điện thoại cho anh, lúc anh nhớ em, vĩnh viễn đều có thể tìm được em?" Cô rất nhanh lật túi túi tìm giấy ghi chép với bút, xoay người muốn đi tìm cái bàn để viết chữ...
Anh kéo cô. "Viết ở chỗ này là được rồi." Ưng Tư Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Cô nhìn theo lồng ngực to lớn của anh, ngượng ngùng cười một tiếng."Được rồi!"
Cô liền lấy bộ ngực của anh làm cái bàn, từng chữ từng chữ lưu lại "đầu mối" tìm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ba-tuoc-vui-ve/3259848/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.