Trong phòng tổng thống thật yên tĩnh, sau khi toàn bộ khách khứa rời đi, nơi chốn cũng dọn dẹp chỉnh tề sau, đầu bếp và tất cả phục vụ đồng loạt ra ngoài; đúng lúc Ưng Tư Lạc cần Tề Vân Vân giúp một tay sửa sang lại hành lý nên giữ cô lại, không có ai nghi ngờ gì.
Lúc này Tề Vân Vân và Ưng Tư Lạc đang đơn độc ở trong vườn hoa riêng, bên ngoài phòng cô vẫn mặc trang phục phục vụ, mà anh cởi áo khoác tây trang ra, ăn mặc nhẹ nhõm, hai người dựa vào lan can, trên tay bưng trà nóng, mặc dù chỉ là trà túi trong phòng cung ứng, nhưng ngửi kĩ lại có một mùi vị ngọt ngào khác biệt.
"Anh xem, sao thật là sáng." Đời này Tề Vân Vân chưa nói qua lời nào buồn nôn như vậy cả, đều do không khí này quá romantic, làm hại cô không tự chủ cũng học tập nữ nhân vật chính trong kịch nói như vậy.
"Em mới là sáng nhất không phải sao." Ưng Tư Lạc quay đầu liếc về phía cô bên cạnh, đem ly trà đưa đến bên mép, nếm hớp trà.
Cô thật thích so sánh này của anh, cũng thích anh nhìn cô. Cô đang nhìn bầu trời, thỏa mãn than nhẹ, hưởng thụ thời khắc gặp lại ấm áp với anh, dư quang từ khóe mắt lặng lẽ nhìn gương mặt anh tuấn như thần chậm rãi nhích lại gần hơi thở, phái nam mê người thật là gần, gần đến mức cô có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, đoán được anh muốn hôn mình...
Cô nhẹ nghiêng mặt đi, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ba-tuoc-vui-ve/3259845/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.