"Tôi?" Dưới đáy lòng anh không ngừng hô to "làm ơn!"
Anh đương nhiên là đàng hoàng trăm phần trăm, nhưng tim anh lại là núi băng Bắc Cực không tan, không thích hợp bị cô gái xa lạ thu thập, nếu cô thực coi trọng anh, cũng không phải chuyện của anh . . . . . Ai! Âm nhạc này là xảy ra chuyện gì? Lặp lại mãi không dừng, có phải bị đùa giỡn hay không, nếu vẫn cứ khiêu vũ không dừng như vậy cùng cô, anh sẽ chịu không nổi.
"Tôi đi nhìn xem âm nhạc có phải bị trục trặc hay không." Anh nho nhã lễ độ, thừa dịp cơ hội tách ra đi phân phó người chèo thuyền, tiến vào đưa cô đi.
"Tôi sẽ chờ anh. . . . . ." Môi đỏ mọng của cô hơi hơi cong lên, nói giống như nằm mơ.
Anh nhìn đôi môi nở nang của cô, không hề bị quyến rũ, ngược lại còn cười to, bộ dáng của cô bây giờ thật giống một chú mèo con.
Thực buồn cười.
Mơ hồ cô nghe được tiếng cười khả nghi truyền ra dưới mặt nạ của anh, thật không hiểu anh đang cười cái gì?
Cô cũng mỉm cười ngọt ngào, buông tay anh ra "Mau đi đi! Tôi chờ anh."
Ưng Tư Lạc quả thật cười khổ, anh vốn là tính một đi không trở về, nếu không để cho cô "đùa giỡn" anh sao.
Tề Vân Vân nhìn anh ra đi, tâm tình cũng không tệ, trở về chỗ cũ khoảnh khắc khiêu vũ cùng anh, cô cảm thấy bản thân mình tiến bộ rất nhiều, còn dám quyến rũ anh, nếu anh tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ba-tuoc-vui-ve/3259834/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.